Logo
Trang chủ
Phần 3: Du lịch

Phần 3 - Chương 31

Lần này tôi rất kiên nhẫn, vừa ở nhà A Quý tra tư liệu, vừa đợi kết quả hóa nghiệm ở Bắc Kinh. Đồng thời, chúng tôi còn ngày ngày ra ruộng bắt ốc bươu, thứ này cứ như bắt hoài không hết, đâu đâu cũng có, mỗi ngày đều bắt đầy hai sọt lớn.

A Quý bảo tôi, chỉ cần là vịt ngỗng ăn thịt ốc từ nhỏ, sẽ ăn được ốc bươu, còn gia cầm chỉ từng ăn tép và lúa sẽ không ăn nổi. Nhưng thứ này quả thực rất khó ăn, có điều hình thể lớn, giàu protein, gia cầm ăn xong đẻ trứng rất tốt.

Mỗi buổi sáng chúng tôi mò ốc, thả xuống cho vịt ăn. Đôi lúc mò ốc còn bắt được ốc gạo, dùng rượu trắng ngâm cho sạch trùng, lại lể ra rửa sạch, dùng một nửa thịt ốc gạo trộn với một nửa thịt heo, nắn thành một viên, nhét trở vào vỏ ốc, sau đó xào ớt với mỡ hành.

Tôi là người Giang Nam, rất nhiều người Giang Nam không chịu được mùi vỏ ốc, nhưng tôi lại thấy thơm ngọt. Tôi và Bàn Tử thương lượng, xem có nên thêm vào thực đơn đi săn của chúng tôi không, Bàn Tử và tôi ý kiến trái ngược, hắn cảm thấy vỏ ốc gạo có vị đất, không phải vị tươi, nếu tôi có cách khử được mùi đất trong vỏ ốc gạo, thì mùi vị thịt ốc vẫn hết sức động lòng người.

Chuyện này liền trở thành đề tài nghiên cứu lâu dài, tôi ngược lại ăn đến là vui vẻ, A Quý cũng OK, Muộn Du Bình và Bàn Tử thì không ăn nhiều lắm.

A Quý bảo tôi, mùi đất của ốc gạo thực ra phụ thuộc vào nơi vớt ốc. Nếu là chỗ nước chảy, mùi đất của ốc sẽ không quá nồng, hơn nữa sau khi vớt lên, phải dùng miếng chùi xoong chà sạch trong ngoài vỏ ốc.

Tôi suy ngẫm, giá của món này ít nhất phải hơn 80 tệ, riêng tiền công đã cao hơn cả tiền nguyên liệu rồi.

Thời gian này sống khá tốt, sau ba ngày, A Mẫu đã bắt đầu đẻ trứng. Bàn Tử hết sức mong đợi lứa gà con đầu tiên, cả ổ có ba trứng, chắc đều đã thụ tinh, coi bộ sức khỏe A Công không tệ.

Ngày thứ tư, báo cáo được gửi từ Bắc Kinh tới. Tôi xem xong, quả nhiên, trong người tôi có thành phần gây ảo giác đặc biệt, là một loại thuốc ảo giác thường dùng ở Đông Nam Á. Thứ thuốc này đồng thời cũng là thảo dược, ăn nhiều sẽ có hại cho sức khỏe.

Tôi và Bàn Tử nhìn nhau, đã có chứng cứ rồi, có thể ra tay.

Tôi tìm được cái xẻng ngoài cửa, Bàn Tử vào bếp lấy dao thái rau, chúng tôi đi một mạch đến nhà đại sư, lôi anh ta vào sảnh thờ, giáo dục pháp chế một trận. Thấy kết quả hóa nghiệm của tôi, đại sư đầu túa mồ hôi, nhưng không nói lời nào.

Tôi bảo anh ta: “Hoặc là đi tù, hoặc là kể rõ mọi chuyện. Có phải anh bỏ quá nhiều thuốc vào đồ ăn của tôi, suýt nữa hại chết tôi không?”

Đại sư đó không hé răng, tôi nhìn anh ta, nhìn động tác cơ thể anh ta. Cổ anh ta cứ ngoái lại đằng tượng Phật kia, như thể muốn nhìn tượng thần, nhưng lại không dám.

Tôi xách tượng thần qua, đặt xuống đất, bảo anh ta: “Nếu anh không nói, tôi sẽ đập nát nó.”

Đại sư đó run lên, nhìn tôi cười: “Vậy anh sẽ chết.”

Biểu cảm mang nỗi sợ mạnh mẽ nhưng lại lạnh lùng kia khiến tôi sửng sốt, anh ta nói tiếp: “Nếu anh khinh nhờn Lân Thân Phật, nhất định sẽ chết, chết rất thê rất thảm. Tôi còn thấy được cả dáng chết của anh nữa, anh sẽ bị lột da tới chết, trên người toàn là đỉa.”

Tôi nhìn vào mắt người kia, biết anh ta không nói dối.

Vừa định nói hành sự cẩn trọng chút, Bàn Tử đã xách băng ghế lên, đập nát bấy tượng Phật đất kia.

Sảnh thờ lặng ngắt như tờ, cũng không biết có phải do bị mảnh mỡ tượng đất văng trúng không, kính cửa sổ bên hông cũng vỡ toang.

Đại sư đó nhìn tôi, trong ánh mắt ngập tràn thù hận, sau đó bắt đầu dập đầu, không ngừng lạy mảnh vỡ dưới đất, niệm gì đó bằng tiếng Việt.

Tôi đột nhiên nhận ra, người này thực ra không bình thường như vẻ ngoài của mình. Người này không phải mang tâm thái lừa đảo, mà thật sự tin tưởng tượng Phật.

Tôi mở điện thoại, ghi âm lại đoạn tiếng Việt mà anh ta niệm, gửi cho Hắc Hạt Tử. Anh ta quen nhiều bạn bè ở Đông Nam Á, dễ dàng hỏi được đại khái nói cái gì.

Bàn Tử dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi, có cần tiếp tục hỏi đại sư không. Tôi lắc đầu, nếu anh ta đã tin vào chuyện này như vậy, thì không thứ gì có thể khiến anh ta mở miệng. Vì thế Bàn Tử xách anh ta lên: “Đi thôi, đi ngồi tù.”

Anh ta hoàn toàn không phản kháng, chỉ thù hằn nhìn tôi, không phải thù hận bình thường, mà là hận không thể nuốt sống tôi.

Sau đó cảnh sát tới, tìm được khoảng 200kg thảo dược kia trong phòng anh ta. Trong thôn cũng bắt đầu đồn đại chuyện này, mọi người đều rất mâu thuẫn, không biết nên tiếp tục thờ, hay quẳng quách tượng thần đi. Cảnh sát nói tượng thần này thuộc loại phong kiến mê tín, nhưng vì quy mô quá nhỏ, cho nên không triển khai phổ cập giáo dục tư tưởng phạm vi lớn.

Tôi tưởng chuyện này sẽ cứ thế qua đi, nhưng thực tế, tình huống chí mạng chỉ mới bắt đầu.

Bởi vì A Mẫu sắp đẻ trứng, một ổ trứng phải 21 ngày mới nở, cho nên chúng tôi phải ở lại Quảng Tây lâu hơn.

Ở được 7 ngày, đến ngày thứ 8, chúng tôi vừa thức dậy xuống giường, thì thấy pháp sư kia treo cổ chết trên thân cây trước cửa nhà A Quý. Mà chuồng vịt của A Quý cũng chết hết một nửa, đâu đâu cũng là ruồi.

BÌNH LUẬN

minh long

Trả lời

2023-12-26 09:12:29

Hi

alex phạm

Trả lời

2022-08-08 15:39:30

Hi