Hội đèn lồng sắp bắt đầu, nam thanh nữ tú khách quen của Hỉ Lai Miên nhìn thấy thông tin trên mạng, nhao nhao bày tỏ muốn tham gia.
Đến hội đèn phải mặc cổ trang, bí thư thôn rõ ràng quyết tâm muốn xây dựng nơi này theo hướng du lịch, đối với tôi mà nói, chỉ cần đừng làm mấy việc này ở gần thôn, trở thành điểm du lịch nổi tiếng trên mạng, tôi cũng hy vọng những doanh nghiệp văn hóa xung quanh Hỉ Lai Miên có thể cải thiện cơ sở vật chất trong vùng.
Ví dụ như hy vọng tương lai giữa mười mấy thôn ở đây sẽ có một bệnh viện, thiết bị tương đối hiện đại.
Ba chúng tôi là một trong những nhà tài trợ, đến nay đã lâu rồi tôi không liên lạc với Tiểu Hoa, thực ra có hơi nghi ngờ. Bàn Tử bảo tôi nhân số không đủ, Hỉ Lai Miên có một quầy hàng bên kia, bán rượu tự ủ đợt hai và thẻ thành viên Hỉ Lai Miên, vừa hay có thể đến thư giãn đầu óc.
Thẻ thành viên như thế này, mua một thẻ có thể đặt trước một chai rượu đợt ba hoặc đợt bốn, hơn nữa được giảm giá 12%, còn được chụp hình trong Hỉ Lai Miên.
Không có thẻ thành viên thì không cho chụp.
Đồ cổ trang không hạn chế triều đại, Bàn Tử mua trên mạng ba bộ, lúc nhận hàng tôi mới phát hiện thực ra không phải cổ trang, mà theo xu hướng giả cổ. Loại đồ này nếu phối với đồ hiện đại, cũng rất hoài cổ, nhưng nếu trong bối cảnh cổ trang thật sự, sẽ giống như phu khuân vác ngoài bến tàu.
Vì thế bèn lên mạng hỏi khách quen của Hỉ Lai Miên, hôm hội hoa đăng, Hỉ Lai Miên là một điểm tập trung, các khách quen đến không ít, thay đồ cổ trang ở đây, xách lồng đèn đi.
Có cô bé đổi cổ phục cho ba chúng tôi, thực ra là ba bộ đồ bổ khoái, không phải trang phục của Hồ Thiết Hoa trong Sở Lưu Hương tôi từng xem lúc nhỏ, thấy hơi thất vọng. Trước ngực còn có một chữ “Nha”, mặc vào rất kỳ cục. Bản thân tôi còn hơi luống cuống, còn đồ của Bàn Tử thì quá nhỏ, vẫn lộ bụng ra ngoài.
Đoàn người xuất phát đi vào trong núi, lúc khóa cửa ba chúng tôi mấy mặt nhìn nhau, nói thật cũng mới lạ phết.
“Trương huynh, đi trước dẫn đường.” Tôi đưa lồng đèn cho Muộn Du Bình, Bàn Tử gãi gãi bụng: “Vải rẻ tiền quá, ngứa ngứa.” Cũng đi theo.
Vốn định tiêu sái hơn chút, nhưng ăn vận như phản diện áp giải Lâm Xung, bèn thu lại hứng khởi, tập trung buôn bán.
Mọi người đều quần là áo lụa, trang điểm tinh xảo, chỉ là đều cầm theo đủ loại máy ảnh, chẳng mấy chốc ba chúng tôi đã giống như nhân vật hài kịch, được người ta xin chụp ảnh.
“Nha môn phá án, không được chụp hình. Muốn chụp mua thẻ.” Bàn Tử nói.
Hôm đó bán thẻ thành viên được hơn 9000, thẻ hết sạch, xung quanh nhiều chai rượu đã uống hết.
Ban đầu mọi người còn thử xuyên qua ngàn năm trở về không gian ngày xưa, nhưng về sau, mọi người bắt đầu đổi phục trang cho nhau để chụp ảnh.
Ai nấy đều cởi còn cái nịt, ba bổ khoái chúng tôi đứng giữa đám người, được người ta chụp một tấm ảnh. Bàn Tử xem xong, bảo giống ảnh hiện trường quét Di Hồng viện.
Hội đèn lồng cuối cùng kết thúc viên mãn, từ góc độ người chịu trách nhiệm tổ chức mà nói, hội đèn lồng này không có cao trào, nếu là tôi, tôi sẽ sắp xếp bắn một ít pháo hoa – đương nhiên bên phòng cháy rừng sẽ không cho phép, tôi cũng biết, thực ra bí thư thôn đã chuẩn bị pháo hoa, chỉ là cuối cùng không dám bắn.
Về đến Hỉ Lai Miên, mọi người tạm biệt nhau. Bàn Tử bắn mớ pháo hoa ở bãi đất trống trước cổng thôn, coi như bù lại cao trào kia.
Sáng hôm sau thấy trên mạng lần lượt có người đăng tải ảnh chụp tối qua, quả thực rất thú vị.
Tôi mở tiệm quét dọn, tưới nước cho hoa của Lâm Lục Nhân, đột nhiên có một loại cảm giác hụt hẫng sau náo nhiệt.
Tôi hy vọng niềm vui kéo dài mãi sao, tôi tham lam thứ cảm xúc này sao, không phải, nhưng đột nhiên bốn bề tĩnh lặng, khiến người ta tưởng như mình đã mất đi thứ gì đó.
Mọi người cần có ngày lễ, khi bạn kết thúc niềm vui của một ngày lễ, cảm thấy tâm trạng xuống dốc, nhận ra ngày lễ tiếp theo ở tương lai gần, bạn sẽ yên tâm trở lại cuộc sống của mình, vì bạn biết sau Tết Nguyên đán sẽ là Nguyên tiêu.
Thực ra các cụ chia một năm thành ba nguyên lớn, điểm thêm vô số lễ nhỏ, dùng để buông thả bản tính, là Thượng Nguyên, Trung Nguyên và Hạ Nguyên.
Tết Thượng Nguyên quan trời ban phúc, Tết Trung Nguyên quan đất xá tội, Tết Hạ Nguyên quan nước giải ách, là ba quan Thiên-Địa-Thủy.
Cho nên năm đó Phát Khâu Trung Lang Tướng cũng có ba quan, Thiên Quan Lộc không phải là lợi hại nhất, thực ra Địa Quan Lộc là quyền cao lộc hậu nhất, logic thực ra cũng rất rõ. Địa Quan Lộc là quan Địa phủ, đến mộ ông trộm đồ, thực ra là đến xét nhà ông, yêu ma quỷ quái đều phải nhượng bộ thoái lui.
Bàn Tử bước ra, hỏi tôi làm gì vậy? Sao lại ngẩn người?
Tôi hỏi hắn: “Có phải Phúc Kiến từng có tập quán Tết Hạ Nguyên không, sao bọn họ không đón nữa?”
“Hơi thiếu phổ biến, muốn làm không?”
“Nghe nói có món ăn Tết đặc biệt.”
“Vậy được, chủ yếu là Tết này mừng cái gì?”
“Ngoài tế tổ, tôi nhớ còn có hai chủ đề ấn tượng sâu sắc, một là phổ tế vong linh, tức là cúng tất cả cô hồn, hai là giúp người cần giúp đỡ.”
Đây là một ngày lễ chủ yếu để giúp đỡ người khác, quan nước giải ách.
Bàn Tử gật đầu, “Tốt quá rồi, vừa hay chúng ta có thể cần người khác giúp đỡ.”
Tôi vỗ vai hắn, hiểu thế nào cũng được, có vẻ tôi nghĩ nhiều quá rồi. Nếu trở về suy nghĩ của trẻ con, đúng là sẽ bắt đầu nghĩ về ngày Tết. Nhưng bây giờ sao lại không?
[6 giờ trước] Phần 3 - Chương 70
[1 ngày trước] Phần 3 - Chương 69
[1 ngày trước] Chương 42
[2 ngày trước] Phần 3 - Chương 68
[3 ngày trước] Phần 4 - Chương 100
138357 · 4 · 516
667096 · 2 · 849
82406 · 0 · 611
17696 · 0 · 253
35649 · 0 · 264