Logo
Trang chủ

Ngoại truyện 2: Tiểu phẩm 2

Bác sĩ trong thị trấn vào thôn kiểm tra sức khỏe miễn phí cho các cụ già.

Có cô y tá trẻ trông rất xinh đẹp, ngày nào Bàn Tử cũng đưa cơm qua đó cho người ta, chẳng mấy chốc hắn đã dùng thân phận ẩn sĩ chiếm được tình cảm của đoàn y tế.

Tôi hỏi hắn có phải muốn rời khỏi tổ ấm nhỏ của chúng tôi không, hắn nói không phải, hắn chỉ muốn kiếm vé khám sức khỏe miễn phí cho chúng tôi thôi.

Đương nhiên hắn nhanh chóng thành công, bởi vì buổi tối đoàn y tế đến nhà thôn ăn cơm, Tiểu Tiết đã quay lại, phụ tôi và Bàn Tử nấu một bàn tiệc buffet lớn cho bọn họ ăn.

 

Sau đó cùng nhau ăn cơm uống rượu, đương nhiên có thể thuận tiện kiểm tra sức khỏe.

Thực ra trong tình huống không thể xét nghiệm máu, chỉ yếu vẫn là xem răng miệng, hỏi thăm đôi chút, rồi ngoại khoa có thể kiểm tra xương cốt cùng nội tạng, có thể phát hiện được gan nhiễm mỡ.

Bàn Tử bị gan nhiễm mỡ nhẹ, tôi vốn tưởng hắn sẽ nhiều mỡ trong gan lắm, vì ngày nào hắn cũng ăn quá nhiều, nhưng cô y tá trẻ kiểm tra cho hắn, nói lượng cơ bắp của hắn rất cao, thực ra còn cao hơn tôi.

Có ông bác sĩ kiểm tra cho Muộn Du Bình, là một chuyên gia lớn tuổi không chịu cắt lông mũi gọn gàng. Ông ta sờ cơ bắp và xương sống của Muộn Du Bình, Bàn Tử liền nói: “Trưởng khoa, chưa thấy cơ thể nào hoàn hảo như vậy phải không.”

Biểu cảm của ông bác sĩ đó đầy ẩn ý, nhìn Bàn Tử, nói: “Quả thực rất hoàn hảo, cũng có thể nói là rất kỳ quái.”

Bàn Tử nhìn tôi. Nói thật, tôi cũng rất tò mò, trong cơ thể Muộn Du Bình, bình thường sẽ phát sinh những gì, thì nghe ông bác sĩ nói thế này.

Ông bác sĩ nói: “Sụn cột sống và tổ chức sụn giữa các khớp xương, không giống người bình thường.”

“Không giống thế nào?”

“Dày hơn, đàn hồi hơn, nhưng cứng hơn người bình thường một chút.”

Thứ tổ chức sụn này cũng luôn là băn khoăn của tôi. Thiết kế cơ thể người không phù hợp với tuổi thọ quá dài, người tuổi thọ dài làm sao để chống lại thoái hóa sụn?

Ông bác sĩ hỏi Muộn Du Bình: “Bình thường anh uống thuốc gì vậy?”

Muộn Du Bình đáp: “Rèn luyện.”

Ông bác sĩ thở dài: “Rèn luyện tốt đấy. Mọi người xem này, môi trường và chế độ rèn luyện tốt có thể giúp người ta vô cùng khỏe mạnh.”

Rất nhiều bác sĩ trẻ đều là học trò của ông ta, lần lượt gật đầu.

Ông ta sờ cơ bắp Muộn Du Bình: “Mật độ cơ của anh còn tốt hơn vận động viên nữa. Anh rèn luyện thế nào vậy.”

Muộn Du Bình không trả lời ông ta, Bàn Tử đáp: “Ông già, thuê huấn luyện viên cá nhân không, 1vs1 mới nói với ông được.”

Ông già cười cười, Bàn Tử nói tiếp: “Có phải lần đầu nhìn thấy sụn cột sống như vậy không, nếu có viết luận văn, tôi phải là ứng viên dự bị.”

“Cũng không phải lần đầu.” Ông già nói: “Lúc tôi còn thực tập ở Hạ Môn, cũng đã khám một người, giống như anh ta vậy.”

Chúng tôi đều sửng sốt, ông già nói tiếp: “Đó là một cô gái, hình như họ Trương, tính tình không tốt lắm.”

Tôi và Bàn Tử hai mặt nhìn nhau, Bàn Tử vội hỏi: “Lâu thế rồi, chắc ông không nhớ nhầm chứ?”

“Không hề, bởi vì người đó do viện trưởng chúng tôi đưa tới, trông hết sức xinh đẹp, nhưng mái tóc bạc trắng.”

Bàn Tử cắn đậu phộng, nheo mắt nhìn Muộn Du Bình: “Cậu có một người chị?”

“Bao nhiêu năm về trước rồi, lúc ấy còn trẻ, bây giờ tuổi chắc cũng xấp xỉ tôi.” Ông bác sĩ nói: “Chắc chắn không phải chị.”

Nói rồi ông ta bắt mạch cho Muộn Du Bình, cụp mí mắt một hồi, “Anh có mạch Tướng Quân, nhưng không thể đánh nhau với người khác, người khác đánh không lại anh.”

Bàn Tử đưa tay cho cô y tá: “Tôi mạch gì?”

Cô y tá bắt mạch một lát: “Mạch Nguyên Soái.”

“Đệt mợ, ngầu thế à?”

“Thiên Bồng Nguyên Soái.”

“Mẹ nó cái con bé này, ói hết gà ra đây cho tôi, uổng công thương cô!”

Mọi người đều cười ha hả, ông bác sĩ lặng lẽ bắt mạch trên tay tôi. Tôi hơi ngượng ngùng, vì có một người sức khỏe tốt vậy rồi, nếu mình hơi có vấn đề, cảm thấy mình sẽ giống như thành phần cá biệt bên cạnh học sinh xuất sắc vậy.

Nắn một hồi, xung quanh đều yên tĩnh lại, tập trung nhìn tôi.

Khung cảnh có một sự căng thẳng, ông già hít sâu mấy lần, lần nào cũng càng thêm nhập định, như thể nghe được thiên quân vạn mã trong mạch của tôi vậy, hoặc là hành lang đến thiên đường, tiếng hát thuyền chài đêm.

Ước chừng 10 phút sau, ông già mới mở mắt ra.

Tôi hỏi: “Thế nào?”

Ông già đáp: “Trước đây anh từng mắc bệnh nặng, bây giờ tốt lắm, bây giờ tốt lắm, ăn nhiều thực phẩm bồi bổ vào.”

“Suy nhược lắm sao?”

Ông già chỉ chỉ vào đầu tôi: “Nghĩ nhiều hại thân, nên học tập Thiên Bồng Nguyên Soái.”

“Mẹ nó cái lão già này.” Bàn Tử ném đậu phộng vào ông già, ông già kêu oai oái.

Tối hôm đó đánh răng trước khi đi ngủ, tôi săm soi tóc mình, tìm rất lâu rất lâu.

Ahi, ahi, ahihihi.

Không tìm thấy.

BÌNH LUẬN

minh long

Trả lời

2023-12-26 09:12:29

Hi

alex phạm

Trả lời

2022-08-08 15:39:30

Hi