Logo
Trang chủ

Chương 89

– tôi về phòng . và thằng nào cũng hỏi rằng . " sao mày không đi thăm nhỏ dương vậy ? " , bộ bay giận nhau à ? ".

chúng nó hỏi là đúng thôi ! , nhưng thật sự là bây giờ tôi cũng không muốn gặp em ngay lúc này , ,tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần và vẫn chưa đủ can đảm để có thể gặp em , chuyện về nhi đã khiến cho tôi phải suy nghĩ rất nhiều , nụ cũng khỏe lại rồi , và cũng sắp ra viện trong nay mai , sắp gặp lại nàng mà tôi chẳng thấy vui gì hết , vì lần gặp này , tôi chờ gặp em giống như đang chờ đợi sự đùa cợt của trò đời vậy , chờ xem tôi ,nụ và cả nhi nữa , chờ xem chúng tôi sẽ bị dòng đời hành hạ và làm khổ như thế nào . ánh mắt cười đểu của chúng bạn xoáy sâu vào tâm can tôi , như thể tôi lại phải bắt đầu thực hiện hành động mà mình không muốn . phải ! " tôi lại nói dối " . nhưng có một sự thật mà đến cả tôi cũng phải công nhận rằng . nói dối không phải là sở trường của tôi . đầu óc tôi u ám , lòng rối tung như có ai vò , trong phòng thì bị tra hỏi bởi lũ bạn còn lên trường thì lại gặp chị hằng, nhỏ nhài và cả nguyên .dường như họ không hiểu được tôi , họ chỉ thấy được tâm trạng bình thản bên ngoài ,nhưng lại không thấy được bão táp đang nổi lên trong lòng tôi lúc đó , nên thành ra những lời mà họ dành cho tôi khi ấy , nhẹ nhàng nhưng chứa đầy lòng vô cảm trách tôi vô tâm . vì sở dĩ trước giờ trong mắt họ , tôi và nụ luôn là một đôi bạn thân , chưa kể sau này có thể tiến xa được nữa hay không .

hít một hơi thật sâu , tôi gắng giữ bình tĩnh thở nhè nhẹ , đáp lại cho qua chuyện . và cố gắng tránh ánh mắt của họ .

vậy là đã hai ngày rồi . tôi lại không đến thăm nụ , không biết rằng giờ này em ra sao ? , có giận tôi không , có đang nghĩ về tôi như thể tôi đang nhớ về em bây giờ .

một chuyện bề lề là khi đang nghỉ ở nhà tôi có nghe . mình đã rớt sau cái hôm văn nghệ ở hội trường đêm ấy . ngày đó , ruột gan tôi sốt sắng ao ước sao cho mình không lọt vào vòng trong vì cơ bản " tôi rất sợ đứng trước đám đông " . nhưng bây giờ khi biết tin , lẽ ra tôi phải vui mới đúng , ấy vậy mà ngay lúc này tôi cũng không thể kiểm nổi một nụ cười .

ngày hôm sau , rồi lại ngày hôm sau nữa , cả đêm tôi cũng chẳng ngủ được bao nhiêu , cứ nằm chằn chọc mong trời nhanh sáng , tôi cũng không đến thăm nụ như dự định , thế là lại lủi thủi vào bàn học , nhìn vào đống tài liệu trước mắt , cố gắng giữ cho lòng thanh thản , không phải nghĩ ngợi nhiều . nhưng tôi càng tập trung thì sách lại càng đẩy tôi ra xa . trán tôi nóng ran , bàn tay run lên nhè nhẹ , tôi đang nghĩ về nhi , hình ảnh của cô gái ôm tôi bất ngờ của ngày hôm ấy giờ này đang xuất hiện tràn đầy trong tâm trí tôi . tôi nhớ nhỏ , tôi biết ! . tình cảm mà nhi dành cho tôi là thật lòng , không có lừa lọc và dối trá trong đôi mắt ấy . " vẻ mặt ngảnh lại nhìn tôi khi đó , mắt chắc hẳn đã đỏ hoe , nửa luyến tiếc , và nửa như căm giận kẻ vô tâm . " tôi ác ghê "

– đáng lẽ ra khi đó , sao nhi không đẩy tôi ra , mà thay vào đó ,hãy chửi tôi thật thậm tệ ,nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ như đang dành cho một người dối trá và phụ bạc , nếu được như thế thì nhỏ cũng sẽ vui và giờ này nỗi bứt rứt trong lòng tôi cũng có thể sẽ nguôi đi đôi phần .

hình như những lúc , à không ! mà là lần đầu tiên lâm vào tình cảnh như thế này , bộ não tôi hoạt động gần như hết công xuất , nó nghĩ ra hằng trăm ngày câu chuyện linh tinh ,muốn thoát ra ý nghĩ đó nhưng đó dường như là điều không thể .

– tôi nghĩ . tự nguyền rủa rằng ,tất cả quyết định đều do tôi cả, nếu mình không bày tỏ mình thích nụ một cách đường hoàng và sớm hơn, phải chăng định mệnh sẽ thay đổi . tôi càng nghĩ thì lại càng thấy mình tệ trách sao khi ấy dở quá trời ,đôi lúc tôi tự cho những lí lẽ mình nghĩ ra là đúng là tốt cho cả ba người , nhưng nghĩ lại thì nó chỉ tốt riêng cho chính tôi , nhưng điều khiến tôi dày vò nhất , chính là nụ , hình như em không biết chuyện gì đang sảy ra giữa tôi và nhi . mắt tôi giờ này đang nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại .hầu như là không có ý gọi hay nhắn tin cho ai đó , mà cứ chốc chốc lại lấy ra nhìn . khổ tâm thật !

cứ ngày trôi qua vô vị , tôi gần như lâm vào tình trạng như người mất hồn nếu nói nặng hơn thì cũng có thể gọi là thần kinh giai đoạn cuối . áy náy và bứt rứt ngày càng chất đầy trong đầu , chỉ chờ cho tới lúc phun trào . và cũng ngay lúc đó , tôi chợt nghĩ tới thằng D . sẽ có nhiều chuyện để nói lắm đây.

– tôi kể hết cho nó nghe , và cuối cùng chỉ còn trông chờ vào khóe môi đang bắt đầu mở ra từ nó , tôi đang hồi hộp chờ đợi cách giải quyết . nhưng ấy thế thằng D nó lại không có cách như tôi vẫn mong đợi , nó nhìn tôi trầm ngâm . cười nhẹ

lúc này thì tôi mới nhận ra , suốt cả buổi từ nãy cho đến giờ , người nói chỉ có mình tôi , cỏn thằng D thì vẫn chưa thốt ra lời nào , tôi chưa bao giờ thấy tình cảnh nào như thế này , nó nhìn tôi bằng ánh mắt nửa cảm thông , nửa trách móc .

– mày không nhớ tao đã nói gì hả thành ? .giờ thì mày đã hiểu rồi chứ , không đơn giản như lần trước mày đã từng nghĩ đâu , mày nói " có được ắt có mất " nhưng ! mày nhìn lại xem , mày không muốn chấp nhận điều này mà .

– tao nói rồi , sẽ không có cách giải quyết nào hoàn hảo cho mày đâu , mày phải đối mặt với sự thật , nhìn vào thời gian sớm nhất mà xem , vẫn thế , mày sẽ mất đi rất nhiều thứ , tình bạn . nhưng ! [ nó chép miệng ]

tôi ngạc nhiên chờ đợi lời nói thốt ra tiếp theo từ miệng nó , mà tim đập bình bịch .

– nếu đã xác định là mày muốn toàn tâm toàn lực đến với con bé dương , vậy thì …..[ giọng nó ngập ngừng như thể đang hối tiếc về lời mình vừa nói ]

– thì….thì tại sao mày lại không theo đuổi nhỏ dương như lúc trước , hãy coi mọi thứ chư chưa bao giờ sảy ra , sao không lập tiếp hành động nếu đã xác định là không thể xoay chuyển được gì .

tôi há hốc mồm .

– ý mày là ?…

nó gật đầu .

– phải ! giờ là lúc thích hợp nhất . mày nói lời yêu với nó đi !

thế thôi ! , cũng chẳng có gì . như được tiếp thêm sức mạnh , tôi hạ quyết tâm sáng ngày mai sẽ tới viện thăm nụ .

——————————-

sáng hôm sau . tôi mượn xe thằng phương . ngày hôm nay lạ quá , tôi đâm nhát đường , ý tôi là nhát dòng xe đang tấp nập qua lại như thể không bao giờ hết mà là dài lê thê đến vô tận vậy . nó làm tôi khơi gợi đến ngày còn bé được bố dắt qua đường , mắt nhắm tịt lại tim đập thình thịch băng qua đoạn đường đầy xe qua lại . nhưng lớn lên một chút thì tôi cũng bắt đầu tự lực một mình , cũng bạo dạn hơn , mắt láo liên nhìn xe , tay xua ra hiệu xin đường , cảm giác này như thể tôi đang sợ phải đối mặt với thần chết vậy , nhưng còn bây giờ , cái cảm giác sợ ấy không phải đến từ thần chết , mà là đến từ cô gái mà tôi sắp gặp và cũng sắp tỏ tình .

gửi xe , tôi bước vào cổng chính , mua một vài lốc sữa cô gái hà lan , và một ít trái cây . hình như bệnh viện nào cũng thế thì phải , lúc nào cũng đông bệnh nhân , dường như là không bao giờ hết , cứ người này khỏi là lại có người khác tới thế chỗ .

vì đến mà không báo trước nên tôi cũng không nhớ số phòng mà nụ nằm là phòng bao nhiêu , nên cứ lúng túng đứng giữa khoảng hành lang nhìn đảo liên , muốn kiểm tra từng phòng nhưng lại không dám vì có lẽ là ngại , suy nghĩ một hồi mới nhắn tin cho chị .

biết được phòng của nụ nhờ chị hằng nói , tôi bắt đầu tiến đến căn phòng gần cuối , thì ngay lúc đó . có một cô gái đi ngang qua , tóc xõa dài như hơi rối , che gần hết khuôn mặt , cô ta mặc áo dành cho bệnh nhân , vóc dáng mảnh mai , hơi chút hiếu kỳ và tò mò , tôi đánh mắt vụng trộm nhìn sang rồi vội vàng quay trởi lại vì sợ cô gái đó biết . dáng đi vẻ mệt mỏi lắm , đoán chắc là cô gái đó đang tinh ra ngoài để thảnh thơi hơn thay vị là cứ ngồi trong căn phòng ngột ngạt .cũng không để ý nữa , tôi nhìn thẳng về căn phòng trước mắt .

nhè nhẹ đẩy cánh của , tôi thầm vui vì được gặp lại nụ , nhưng vẻ mặt tôi bỗng buồn hẳn , tâm trạng tụt dốc vì người mình tìm lại không có trong phòng , mà chỉ có đồ đạc được để lại trên chiếc giường trắng . không buồn nghĩ nhiều , tôi tiến đến chỗ giường trống đó . lúc này cũng 8h sáng , người ta chắc giờ đang đi ăn sáng , cả căn phòng giờ chỉ dành riêng tôi . bụng thầm nghĩ , lát nụ sẽ trở lại thôi mà .

tầm khoảng vài mươi giây sau , từ phía sau lưng tôi có ai đó mở cửa bước vào , thầm nghĩ chắc người năm giường bên , nhưng nó lại không như tôi nghĩ các bạn ạ . là một giọng nữ quen thuộc vẻ vui mừng .

– cậu tới muộn vậy ?

tôi giật mình như thể hồn sắp lìa khỏi xác vậy , tôi quay lại nhìn , là nụ , tiếng lòng trong tôi bỗng chốc thoát ra khỏi miệng trở thành âm gió .

– tôi lúng túng khi nhìn thấy em ngay lúc này , đó chính là cô gái đi ngang qua tôi lúc nãy . tôi hơi lạ vì hình ảnh về em trong tim tôi ngày ấy mà bây giờ thấy hơi khác , phải ! , em bị bệnh mà , em hơi gầy , đôi mắt bồ câu [ là rung động mà tôi không bào giờ quên ] đang đưa qua đưa lại nhìn tôi dưới hàng mi đen dài từng làm cho tôi phải thao thức biết bao nhiêu . đôi mắt ấy kèm thêm nụ cười mỉm bình yên khiến cho tôi bối rối , đáp lại em như ngươi hụt hơi .

– ờ !…mình bận ..

không cần nghĩ nhiều , chỉ cần nhìn vào bộ dạng tôi lúc này cũng đủ biết rằng , tôi lại nói dối em .ánh mắt tôi lướt nhanh qua em rồi lại tập trung vào màu trắng của ga giường trắng tinh . tôi vẫn chưa đủ can đảm để nhìn em.

giọng điệu mà em giành cho tôi khi ấy nhẹ nhàng và ấm áp vô cùng , như thể tôi và em chưa có khúc mắc hay giận hơn gì hết . điều này khiến cho tôi áy náy nay lại càng tự trách mình hơn .

" sao mấy hôm trước cậu không đến thằm mình ? "

nghe em nói thì tôi mới giật mình thoát khỏi dòng suy tưởng , bao nhiêu chữ nghĩ và ý tưởng mà tôi nghĩ ra của ngày hôm qua dường như mất hết , mà bây giờ thì chỉ có thể trả lời bằng lí trí .

" ừ ! trông cậu hơi gầy hì "

em đáp lại

" hì ! lúc nãy mình vừa đi ngang qua cậu đó ! thấy hình dáng quen quen thì cũng nghĩ đến ngay là cậu rồi . [ nụ che miệng cười khúc khích ]

bây giờ thì tôi mới dám nhìn vào đôi mắt em , miệng cười , nhưng ánh mắt thì lại khác , như sắp òa khóc lên vậy .
Quay lại truyện Đôi Mắt Bồ Câu
BÌNH LUẬN