Logo
Trang chủ

Chương 142

sáng mai tôi và chị vân sẽ rời quê về lại hà hội . tôi đó dì hoa làm cơm chúc tôi sẽ thi đỗ tú tài , hai đứa em thằng minh thì không sao chứ bé quỳnh , con bé cứ ôm lấy hông tôi tò tò đi theo ,con bé không chịu cho tôi đi đâu , chỉ mãi đến khi tôi nhẹ lời dỗ dành rằng nếu thi xong thì tôi sẽ trở về ngay .quỳnh vừa cười vừa tủi .

– anh về vì chị tre thì có huhuhu.

-anh cũng nhớ quỳnh mà hì hì

tôi lau nước mắt cho nhỏ rồi xoa đầu vỗ về.

– cứ khóc thì không phải là quỳnh xinh đâu nha ,

– huhuhu ..em có khóc đâu .

giọng của chị vân đâm chọt tôi.

– gớm ! cái thằng ! con nít cũng ko tha – quỳnh ! lại đây với chị .

– chị chỉ giỏi cơ hội thôi .

sau bữa cơm , tôi có hẹn với con tre ở một gốc đa . biết là sẽ lại phải chia li nhưng lòng tôi lại thấy vừa buồn vừa vui , tôi vui vì lần này thi xong tôi sẽ về ngay , tôi buồn vì ngay lúc con tre cần tôi nhất thì cũng là lúc tôi phải rời đi, gia đình nó lại đang rất khó khăn ,con tre vừa đi học vừa phụ mẹ bán xôi, tôi có nghe loáng thoáng đâu đó rằng mẹ nó sắp bỏ bán xôi vì thu nhập không ổn định và muốn trở lại với nghề đi biển của bố nó,cuộc sống mưu sinh không quản ngại khó khăn, con tre là đứa con gái mạnh mẽ , mẹ nó đi đâu nó theo đó .- lòng tôi nóng ran , nội tạng đảo lộn như có ai tác động vào , tôi có rất nhiều điều để nói , con tre cũng thế , nó cố tỏ ra bình thản nhưng vẫn không thể ngăn cho dòng lệ đang chực trào ra , mắt nó long lanh những giọt nước mắt ,không đợi gì hơn , tôi khẽ nắm tay nó rồi tựa đầu nó vào trước ngực. thì thầm

– em ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe , anh sẽ quay về sớm mà .

nó không nói chỉ thút thít rồi gật đầu nhè nhẹ .-

– khi nào thi xong anh nhớ trở về với em nhanh nhé anh .

– anh sẽ về sớm thôi ! em đừng buồn ,

nó cũng không biết nói gì hơn , nó chúc tôi thi thật tốt .

lại sáng mai , tôi phải dậy từ sớm , hai chị em ăn vội chén cơm chiên rồi lên xe – thằng minh bé quỳnh thức tới 3h sáng bắt tôi nói chuyện với chúng , giờ này thì giấc ngủ cũng đã kéo chúng nằm yên xuống giường , tội nghiệp hai đứa nó . – đi được ra tới ngõ dì hoa gọi tôi lại , dì nói tôi bằng đôi mắt hoe đỏ , tay dì gầy gò gói một ít tiền polime vào tay tôi, dì cười buồn

• Con lấy tiền này mua gì ăn nhé Dương ! , dì thấy con gầy và ốm quá

• Trời ơi ! sao được dì ơi ! – dì để lại cho em mình và nhỏ quỳnh đi , con không sao mà , hai đứa em nó đang tuổi ăn tuổi lớn mà dì .

Dì lắc đầu rồi dúi mạnh tiền vào hai tay tôi và nói thật nghẹn ngào .

• Hai đứa em con dì biết lo cho chúng , còn con giờ thế này , mới về chưa được một tuần mà dì không kịp chăm cho hai chị em mày được bao nhiêu hết , tiền này dì cho con thích mua gì thì mua nhé .

Đúng là không thể từ chối được , tôi nhìn gì cười hiền gật gật ôm lấy dì .

• Thi xong con về mà dì hì hì !

• ừ ! thi tốt nghe con ! , nhớ phải giữ gìn sức khỏe đó biết chưa , đừng thức khuya học bài quá nhé

xe đến nơi đón , tôi trở về hà nội mang theo tình yêu của mình , như không nén được , tôi dừng chân quay lại nhìn người đang tiễn mình phía sau , trời vẫn còn tối , dáng của dì thật gầy ,dì cười vẫy tay tạm biệt chúc hai chị em luôn khỏe mạnh . tạm biệt nhé ! dì hoa , cậu , hai em nữa , anh sẽ về sớm thôi tre à !

• nhanh lên Dương ơi !

…………………………………………………………………………………………………….



con bé hồng thi xong , nó về nhà rồi nghỉ hè tận hai tháng , thời gian sinh viên được nghỉ ngơi , đứa chọn đi làm sinh viên tình nguyện tiếp sức mùa thi , chuyến bay đến tân sơn nhất sẽ là sau 3 ngày , tối của ngày đầu tiên , bác nam có tôi ra ban công nói chuyện, giờ này nhỏ hồng đang ở nhà dưới , có lẽ bác ấy định .

hai người trầm ngâm vài mươi giây sau ,bác không nhìn tôi , tôi cũng không dám nhìn bác mà hướng mắt ra xa ngắm cảnh đêm, đoạn đường dài , những dòng xe chi chít những ánh sáng , chói lóa và ồn ào , giờ này tôi đứng đây , đối diện với sự im lặng , theo đuổi với dòng ưu tư của riêng mình , tại giây phút này , biết bao nhiêu thứ đang diễn ra , suy nghĩ mông lung một hồi lâu , cảm giác gò bó được gỡ rồi khi

• vậy là cháu sắp vào nam rồi nhỉ ?

• dạ [ tôi tin đó không phải là chuyện mà bác muốn gặp riêng ]

bác lại thẫn thờ tay vuốt ve những chậu cảnh , khó khăn lắm sau đó bác mới hỏi tôi .

• bác vẫn muốn nghe câu trả lời của cháu ! , con gái bác nó thương cháu ! ,..bác chỉ muốn hỏi rằng cháu có thích nó không ?

thất tôi có vẻ khá lúng túng bác lại nói

• cháu cứ nói đi , dù là sao bác cũng không trách , tuổi trẻ mà !

• ………………..

• Dạ ! ………..cháu chỉ coi hồng là em gái thôi thưa bác

Tôi cúi gầm , nhìn chằm chằm xuống sàn gạch men , tôi thật sự không dám nhìn người đó .có gì đó đau nhói trong tim, tôi không biết là tại sao ,

• CHOANG ! ……………….

Bất ngờ là ngay sau đó , khi tôi giật mình nghe thấy tiếng đổ vỡ từ nhà trong , cả hai giật mình nhìn về phía âm thanh vừa phát ra , con bé hồng đã đứng ở đó tự bao giờ , mắt nó đỏ hoe , nó nhìn tôi hẳn là ghét tôi lắm , không nói không rằng , con bé lấy tay che miệng rồi bỏ xuống nhà dưới .

• Hồng ! [ tôi theo bản năng muốn đuổi theo ]

• Không cần đâu cháu ! [ bác nam cản tôi lại ]

Giọng của người đàn ông lớn tuổi khàn khàn

• Tuổi trẻ nào rồi cũng qua ! , dù sao sớm muộn gì nó cũng phải biết , con bé tính nó ngang ngạnh giống bác ngày xưa, cháu đừng lo , khóc vài ngày lại đâu vào đó thôi mà ,nó là sinh viên rồi mà cứ giống trẻ con , bác tin là sau chuyện này thì nó sẽ trưởng thành hơn .

• Thôi ! , cháu ở đây ! , bác xuống xem con bé ra sao rồi

• Vâng !

Tôi đó chị vân gọi cho tôi , từ đầu dây bên đó là tiếng khóc của con bé , bác nam chỉ trấn an tôi thôi , chuyện này đâu phải là cái cách mà đứa trẻ bị giật kẹo rồi lại khóc rống lên sau đó lại tươi tỉnh như bình thường , tôi vừa làm tổn thương nó , khổ tâm nhất là tôi không thể tìm được cách nào để giải quyết dù vẫn biết rằng sớm muộn gì tôi cũng phải đối mặt với sự thật đó , – tôi thừ người ra ghế , giả vờ như mọi chuyện vẫn ổn , tay vò điều khiển chuyển kênh ti vi một cách vô thức , tiếng khóc ấy vẫn vang vỏng bên tai , chị vân không nói gì ,chị hỏi nhưng câu không liên quan giọng buồn bã , ổn thôi ! rồi mọi chuyện sẽ ổn ! , em đừng khóc vì một người như tôi , em xứng đáng hơn thế , chẳng còn gì nữa đâu , hai chúng ta kết thúc tại đây thôi

đây là lần đầu tôi vào sài gòn , có chút lo thôi nhưng đó không phải mà điều tôi lo ngại , mà là con bé hồng , nó muốn vào nam với tôi , không hiểu tại nó lại suy nghĩ như thế , có một điều mà tôi biết rằng lần về quê giống như một câu trả lời phũ phàng của tôi dành cho nó , tôi thật sự không thể nảy sinh tình cảm với nó được , nhưng rồi con bé vẫn không chịu nghe theo , nó nói .

• Em không giận anh đâu ! ,anh làm vậy là đúng mà ! , nhưng anh cho em vào nam với anh nhé , em muốn được bên cạnh anh lần cuối

Tôi nhìn con bé cười ,nó đã khóc rất nhiều , có cần phải như thế không hả em .
Quay lại truyện Đôi Mắt Bồ Câu
BÌNH LUẬN