Logo
Trang chủ

Chương 137

Tháng 3 của cái lạnh , bầu trời vẫn u ám giống y như tôi khi này , mẹ mất cũng gần một tháng nhưng người lấy lại ổn định nhanh nhất là chị vân , chị vẫn phải đi làm rồi nuôi tôi ăn học . nỗi đau đớn dần cũng qua đi một chút , nhưng đôi khi nó vẫn còn âm ỉ đâu đó giữa hà nội này . di nguyện cùa bà chắc chắn tôi sẽ làm được , chắc chắn là như thế , lời động viên trước lúc ra đi của bà vẫn còn y nguyên không thay đổi , cho đến bây giờ khi bà không còn nữa nhưng trên tay tôi vẫn còn vương vấn hơi ấm của bà trước lúc ra đi , cái siết tay cuối cùng .

……………………………………………………………………………………….

Cái lạnh cắt da cắt thịt rồi cũng chóng trôi đi , tôi nhận ra một sự rõ rệt , rằng tôi đã lớn hơn một chút , đôi giày đã bắt đầu chật hơn , chiếc áo sơ mi cũng bắt đầu vừa khít hẳn vì khi mua chị vân không ước chừng được dáng của tôi mà chọn đại.

Ánh nắng ban mai cũng dần nắng gắt , sưởi ấm tôi trên những đoạn đường đến trường , thời gian này không khí tấp nập , gần đây tôi không còn gặp con bé hồng nhiều mặc dù cả hai chung một nơi phòng trọ tôi ở trên nhà của bác nam một tầng , nó bận ôn thi đại học , khoảng thời gian gấp rút , thức ngày thức đêm học bài , nhưng có lẽ là tôi phóng đại đi hơi quá , chắc nó đang tránh mặt tôi , chứng minh điều đó là khi hai người chạm mặt nhau , thoáng chốc tôi nhận ra con bé vẻ mặt không một mùa xuân mà đi ngang qua tôi chỉ một cái gật đầu xa giao, đã nhiều lần tôi nhận ra điều đó , mối quan hệ khăng khít ngày nào giờ đây đã không còn , chắc nó chán một cái thằng ất ơ như tôi rồi . có lẽ nó đã thay đổi ! ,

Như vậy là cũng sắp đến mùa hè , ve kêu , hoa phượng bắt đầu đỏ rực từ ở trường và trên cả các tuyến đường tôi đi qua, chiếc khăn gió ấm , bình nước nóng lúc nào cũng kề kề cạnh tôi giống như một yếu phẩm hằng ngày , còn bây giờ , tôi đặt nó lại một góc nhỏ trong ngăn kéo , căn phòng trọ yên ắng , tôi lại phải tiếp tục những ngày dài lủi thủi , tôi lặng im theo không gian yên tĩnh ,đi học rồi về , đi làm rồi học võ , đến tối lại sợ hãi với bốn bức tường , chẳng lẽ tôi quên điều gì sao ? , tôi ngổn ngang , thầm nghĩ chắc sau năm học 11 này , tôi sẽ rút hồ sơ trở về long hải , như thế hằng ngày tôi sẽ được ra thăm mộ của mẹ thường xuyên , tôi chỉ cần có thế . kết thúc ở đây thôi , đất hà nội này giờ đây cũng chẳng còn gì để tôi phải lưu luyến ngoài nỗi đau u ám . ngoài nghĩ đến về quê ! , tôi chẳng còn nghĩ đến gì hết , giờ này tôi chỉ muốn về nhà

Tôi cô đơn trên chính đoạn đường mình đi , chị vân cũng nhiều khi rảnh rỗi giành nhiều thời gian hơn bên tôi , chị hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng tôi , mỗi lần đi chơi , chị đều dắt tôi đi ăn bún bò tái , hình ảnh hai chị em ngồi cười tươi , tập trung vào chuyện ăn uống , tay lau những giọt mồ hôi vì tô bún nóng hổi , chị vẫn kể cho tôi về công việc , chị nói là chị đã và đang quen một người , nhưng chị vẫn chưa xác định được mình có nên đi tiếp hay là dừng lại mối quan hệ này , chị nói , chị muốn tập trung cho tôi .

• Thời gian này ! , em có còn gặp con bé hồng không ?

Nghe chị hỏi , tôi chợt nhận ra khuôn mặt lạnh của con bé mỗi khi chạm mặt , tôi cười khì nói một cách bình thường nhất

• Dạ ! có gì đâu chị

Chị cười rồi nhẹ giọng

• Em biết không Dương ?

• Dạ !

Chị vuốt tóc mai rồi nói tiếp

• ừ ! em còn nhớ trong khoảng thời gian em nằm viện không ? , chính con bé hồng ở viện một mình chăm sóc em cả đêm đó .

tôi giật mình không biết nói thế nào , tròn mắt hỏi lại

• có…có chuyện đó thật hả chị ?



rồi chị khoác tay tôi

• mẹ nói đúng , em giống con gái ghê , con trai gì mà ăn nói cứ ấp a ấp úng , còn chuyện con bé hồng bây giờ chị không còn gặp nó nữa nhưng chuyện của hai đứa , chị không biết là con bé đang nghĩ gì , chị nghe bác nam nói rồi , em đừng giận nó nhé



tôi mím môi thẫn thờ một hồi lâu

– thì em có giận hồng đâu.

– ừ ! nói cho cùng ., nó vẫn là con bé tốt , em đừng nghĩ sai cho nó nhé em.

1.

tôi của quá khứ đã quay trở lại với taewondo , niềm đam mê từ thuở thơ ấu , bác nam nói tôi dạo này như thằng nghiện sắp chết vậy . bác nói tôi là sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà nếu ngày nào tôi cũng vác cái vẻ mặt buồn rười rượi trước mặt bác , .vậy nên tôi quyết định trở lại với môn võ này vì đó là nơi mà tôi kiếm được rất nhiều niềm vui , là môn võ mà tôi gắn bó nhiều năm và cũng vì nhớ về mẹ , tôi còn nhớ không biết là bà đã nổi cơn giận đỏ mặt mày như thế nào khi biết tôi đi học võ , bà luôn tâm niệm , học võ chỉ để đánh người khác , quả nhiên điều đó đúng rất nhiều , bà sợ tôi đem cái võ đó mà làm đau người khác , và điều quan trọng nhất là bà rất sợ và thấp thỏm vì không muốn cho tôi thượng đài đánh đối kháng , bà sợ tôi gặp điều không hay .- còn giờ đây ! tôi đâu có còn ôm cái mộng ước làm cao thủ võ lâm như ngày nào còn bé chứ , lúc nào cũng ôm giấc mơ tài giỏi đươc như Quách Tĩnh , Kiều Phong….giờ nghĩ lại mà thấy ngượng .

không như dự đoán , tôi không thể về long hải như dự định , chị hai cần tôi giúp , thời gian đó cũng đã thay đổi , tôi chính thức trở lại với thằng Dương của quá khứ , người bạn duy nhất của tôi , con bé hồng nay đã đậu vào ngôi trường mà nó hằng mong ước , bác nam vui mừng không sao siết , ngày hôm đó bác làm cơm đãi con bé trước khi đi , họ hàng ruột thịt ai cũng đến chúc mừng và động viên nó , một bước ngoặt của cuộc đời , dù ở hà nội nhưng trường mà nó học rất xa , nó sẽ đi trước tôi một bước ,phải ở xa nhà , sống tự lập , và hơn thế nữa đại học sẽ thay đổi nó , nơi mà ta sẽ kiếm được niềm vui , và không kể những cạm bẫy .và …bên cạnh đó , tôi cũng có hơi chút gì đó ghen tị và thán phục.

từ khi biết tin đó , nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của nó , tôi biết , tâm trạng nó đang rất rối bời nửa hạnh phúc nửa lo âu, từ hành lang , tôi lắng nghe tiếng ồn và nói cười của những con người trong căn nhà đó ,lòng chợt ích kỉ một chút khi chợt nhớ câu nói ấy .

" em sợ ..khi vào đại học rồi , em sẽ không còn được gặp anh nữa "

sáng mai thôi .đúng 7h sáng , tôi sẽ nhìn thấy cô bé ngày nào con ghét tôi nay đã chững chạc và người lớn hơn , con bé sẽ rời xa cuộc đời tôi, chưa khi nào tôi cảm thấy tiếc nuối như thế này , tôi đã dậy từ rất sớm chỉ để nhìn thấy con bé lần cuối , chẳng lẽ khi cả hai đã không còn là bạn thì nói câu tạm biệt khó đến thế sao .

từ sau tán lá của chậu phong lan , nửa mừng nửa tủi , đứng một hồi lâu thì tôi mới thở dài bước vào trong , chắc sự xuất hiện của tôi cũng không quan trọng đâu nhỉ ?, tôi không đủ can đảm để bước xuống nhà dưới , nhưng tôi cũng đâu có biết , đằng sau cánh của kính đen bóng kia , cũng có một đôi mắt đang hướng về phía hành lang đầy quen thuộc , nó dựa đầu thôi nhìn cho đến khi hình ảnh của dãy hành lang chợt biến mất khỏi hàng cây vỉa hè , nó nở một nụ cười buồn .

vậy là tôi cũng sắp thi đại học rồi , tôi chọn khối A , tôi cũng bắt đầu cày đêm đến nhoài người , ngày nào cũng giải đề , cố gắng giải đến khi nào ra mới thôi , thời gian này tôi cũng không còn đi học võ nữa mà kết hôn với sách vở , nấu sử sôi kinh , những lúc không học , tôi lại nằm thao thức vì chuyên nghành mà mình sẽ học , cả đêm nghĩ mà vẫn không thể chọn ra được rằng mình thích cái nghành gì , trằn trọc quay qua quay lại mắt vẫn mở dù biết ngày mai tôi phải dậy sớm đi học .

đúng là sẽ không có gì để nói nếu có chuyện , thì có lẽ tôi sẽ kể cho các bạn ngày nào cũng như ngày nào , quá đỗi bình thường , ăn , học , ngủ , rồi đi học . đáng nhẽ là như vậy nhưng khi cho đến một ngày , bác nam nhận được điện thoại của con gái , rằng cần tiền đóng học phí , và ngay lúc đó người mà bác nhờ cũng chính là tôi ,

ôi cái nóng ở hà nội , có khi lại cao ngất ngưởng ở 40 độ , nhưng ai đâu ngờ ban ngày trời trong không một gợn mây thì về chiều , lúc ánh mặt trời dần mất đi quyền lực thì cũng là lúc xuất hiện những trận mưa hè xối xả ,ngày hôm đó sau khi lội mưa từ trường về , tôi sảng khoái tắm mưa ,đạp xe thật nhanh tận hưởng cái mát lạnh sau trận bóng của trường , nhìn thấy tôi ướt tèm lem như chuột lột , bác nửa giận nửa mừng khi thấy tôi vẫn cười khì khì , bác nói là bác muốn nhờ tôi ngày mai đến trường của con bé hồng chuyển tiền giùm bác , tất nhiên là tôi đồng ý chuyện đó , cũng đã lâu rồi tôi không gặp con bé , tôi nghe thầy cô trong trường nói , học đại học vào những năm đầu thường không có gì khó khăn hết , sinh viên chỉ học đại cương và chính trị , rất dễ qua , ừ thì thì dễ qua nhưng đó mới chỉ dành cho những ai chịu khó một chút , bởi khi sau này bước chân vào sân chơi lớn đó , tôi mới nhận ra môn văn mà mình vẫn hay than thở chẳng bằng một góc của những môn mác – lenin và tư tưởng HCM .

ngày mai là thứ bảy , tôi sẽ đi gặp con bé hồng , bác nam đã nói địa điểm gặp cho tôi biết , tôi chỉ việc bật máy tính và xem lại bản đồ . ngay sau đó tôi ngồi nghĩ vớ vẩn , tay chống cằm rằng chủ nhật này chị vân sẽ dẫn mình đi đâu chơi đây , cứ nghĩ đến mà lòng háo hức , nhìn ra ngoài của sổ dãy hành lang giờ cũng đã được tôi trồng thêm dàn hoa cúc , hoa hồng ,hoa lan treo lủng lẳng trên những góc cao , và những loại hoa mà tôi không biết tên nhưng vẫn mua về mà trồng , cứ ngày nào cũng chăm sóc , bên trái là hàng rào b40 giờ đây cũng đã chằng chịt những đường dây leo của những cây hoa dại đang bám đầy , đó là một góc bầu trời bình yên mà tôi có được sau những thành quả mà mình bỏ ra . rồi đây khi mà tôi sẽ không còn ở đây nữa , ai sẽ chăm sóc cho chúng chứ , thôi ! đến lúc đó rồi tính , giờ đi giặt đồ mai lên đường .

• đi vui vẻ nhé Dương !

bác nam cười với tôi , tôi khổng hiểu và lấy làm ngạc nhiên khi nhìn thấy bác tay vịn vào cửa nhìn tôi âu yếm

• dạ ! tôi nay cháu về ! ,

lúc tôi chợt chuẩn bị đi thì có anh đưa thư cũng kịp tới , có rất nhiều thư , 6 dành cho tôi và 5 là của bác nam , tôi kí hết , lạ nhỉ! Mình có bạn đâu mà giờ lại có ai gửi thư , “ hoàng thu trang “, hoàng thu trang là ai ? , mình có quen đâu ! , thôi thì để tối về đọc sau cũng được .

hè mà ! , nóng quá , đi dưới đường giờ này là một cực hình , mãi cho đến gần chiều thì tôi mới đến trường mà con bé hồng đang học , tôi gửi xe ở trong trường , cảm giác như mình đang lạc loài trước một dàn áo trắng , mắt nhìn láo liên trước những ngôi nhà to lớn mà không hỏi bất ngờ .

tôi đến đúng hẹn , đúng giờ , và đúng nơi hẹn giao tiền , chờ hoài đến nửa tiếng sau , khi tôi bắt đầu nhận ra những tia nắng đang vàng hoe dưới chân mình chợt thưa và yếu dần , ngoài đường , những cô cậu sinh viên cũng dần thưa thớt , tôi biết ! trời sắp mưa nữa rồi , khổ thân tôi !

điều bất ngờ ! , bất ngờ chứ !, tôi không biết là nên vui hay là nên buồn , mình là gì của nhau đâu , tôi nhìn lại từ sau lưng mình , là một giọng nói cười quen thuộc , và xen vào đó là một giọng nam , có lẽ là họ vẫn chưa nhìn thấy sự xuất hiện của tôi , họ vẫn mặc nhiên nói chuyện cho đến khi khựng lại , cả 6 con mắt nhìn nhau , tôi bất ngờ bao nhiêu thì con bé hồng lại bất ngờ nhiều hơn bấy nhiêu , anh chàng kia cũng hơi ngạc nhiên khi nhận ra câu chuyện chợt dừng lại , nụ cười trên môi con bé chợt tắt hẳn khi nhìn thấy tôi , tay nó vẫn nắm tay anh ta ,hẳn là nó đã tìm được một tình yêu mới nên cũng ít khi về nhà .thật là một tình huống khó khăn

vài giây im lặng của cả ba , đừng hỏi tâm trạng của tôi khi đó ,rối lắm không tả bằng chữ được đâu, mà hãy hỏi là , liệu chuyện này là sắp đặt của bác nam sao ?, tôi cười gượng gạo chào con bé một cách khó khăn , chắc nó cũng không ngờ là người giao tiền cho nó lại là tôi

• ừ ! bố em gửi tiền cho em nè !

rồi tôi lúi húi , dúi tiền vào tay của con bé , rồi sau đó nhìn anh chàng sinh viên kia cười một cái , lúc tính quay lưng lại thì….giọng của con bé trách móc

• Lần sau anh đừng đến nữa nhé

Tôi thở dài

• Anh biết rồi ! , bố em dạo này …..không khỏe đâu

Rồi tôi bỏ đi ngay sau đó , tại sao tôi lại thấy trong lòng có chút gì đó khó chịu , nó có quyền thích người khác mà , tôi có yêu nó đâu chứ ,cuộc nói chuyện chỉ có thế ! , không một câu tạm biệt , không một câu hỏi thăm , Dương ơi Là Dương .

Nói rồi , sáng nắng gắt thì chiều mưa tầm tã , tối đó tôi về lúc 11h đêm , vì phải mắc ghé tạm vỉa hè trú mưa , khi đó bác nam cũng đã ngủ , tôi mở cửa rón rén lên phòng mình , cởi áo nằm bệt ra giường nghe tiếng thở hổn hển nặng nhọc trong tiếng mưa , tôi nghĩ cảm giác này sảy ra và nảy sinh từ cái ngày mà con bé trao nụ hôn cho tôi , nó giống như tạo cho tôi một chút trách nhiệm và khó sử gì đó , nó nói nó thích tôi ư ? , vậy mà giờ này , nhưng tôi đau có nghĩ về nó , ấy vậy mà cho đến khi tôi tận mắt chứng kiến .

Tôi nói bố nó không khỏe là không hề sai , đúng là như vậy , một thời gian sau ngay sau đó , con bé hồng trở về , và tất nhiên là người bạn trai đó cũng đi theo , cả ngày tôi không dám bước xuống nhà bác nam , tôi sợ chạm mặt họ , sợ sự xuất hiện của tôi sẽ khiến họ khó sử , hai ngày về thôi sao cứ như cả năm vậy nè , hết cách tôi tình cách ra ngoài bỏ đi đá bóng , xem phim .

Cứ thế , cứ mỗi nửa tháng con bé lại về , nó không lần nào ghé lên phòng tôi chơi , đã bao lâu rồi tôi không được nghe tiếng nó nói chuyện với tôi thật thân thiết , tôi không giận nó nhưng trong lòng lúc nào cũng canh cánh khó tả , bùi ngủi và lạnh nhạt của cả hai , ,ấy vậy mà hai bậc phụ huynh từng nghĩ và tin rằng hai đứa tôi là một cặp , họ tay trong tay đi chơi rồi hẹn hò đủ thứ , riêng tôi một mình một ngựa , xem phim một mình , đi chơi một mình , rồi nhốt mình ở một góc nào đó khi phát hiện ra có mình nằm trong bài hát tâm trạng, cảm giác cô đơn kết hợp với cảm giác nhìn người ta hạnh phúc bên nhau không hề ổn chút nào đâu ,vậy là cứ mỗi khi nó về là tôi sẽ không có nhà tôi ở với chị vân .

Đêm nay không có mưa , con bé hồng vừa đi sáng nay , tôi giờ mới phát hiện ra những lá thư mà người giao đã gửi từ hôm nào , nó nằm vô tội vạ ở bàn học , khi này cũng đã 0h , tôi bật đèn ,vẫn không biết cái tên “ Hoàng Thu Trang “ này là ai ?, dùng dao đang lúc chuẩn bị rạch lá thư , thì tôi chợt nghe thấy tiếng chân ở cầu thang , nhanh chóng tiếng chân đó chợt ngày càng rõ rệt đến khi nó dừng lại ở hành lang trước phòng trọ tôi .quái ! giờ này mà còn ai chừa về nữa nhỉ ?

• Cộc !…cộc !

• Ai đó [ tôi gọi ]

• Cộc ..cộc

Tiếng gõ một lúc nhành và lớn hơn , tôi nhẹ nhàng bước ra cửa không quên cảnh giác

• Cạch !

Em làm gì ở đây ? , sao không đi học ?, tôi bật điện hành lang chợt nhận ra là nó ,trông nó mệt mỏi và buồn lắm , chợt nó ôm lấy tôi khóc thút thít , làm tôi bất ngờ , mới còn khi sáng nó vừa đi mà giờ này , tiếng con bé ngân ngấn nước mắt , nó vòng tay rồi đấm thùm thụp sau lưng tôi

• Em xin lỗi ..em sai rồi , em sẽ không yêu anh ta nữa , anh đừng giận em mà , đừng tránh mặt em mà huhuhu !
Quay lại truyện Đôi Mắt Bồ Câu
BÌNH LUẬN