Logo
Trang chủ

Chương 8: Tử thần

Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc những loài động vật săn đêm thức giấc, kèm theo những âm thanh rất đặc trưng của chúng, vừa náo động, vừa quỉ dị, khiến tôi chẳng thể nào mà nhắm mắt tảng lờ đi được. Đã là đêm thứ hai đơn độc ở nơi đây nhưng tôi vẫn chưa thể nào làm quen được. Tiếng cú vọ, tiếng vượn hú, tiếng ếch nhái trộn lẫn với màn đêm quả không phải là một món ăn dễ chịu. Đến lúc này tôi mới thấy khá hối hận vì không quay lại quốc lộ sớm hơn, ít nhất ở đó tôi cũng yên vị ở trên đỉnh cầu, một nơi an toàn hơn mặt đất rất nhiều.

Giờ thì đã quá muộn, màn đêm buông xuống xóa sạch tầm nhìn ở mọi hướng, trừ bầu trời quang đãng. Tối nay là một đêm không trăng. Bầu trời đang khoe ra cả một dòng sông sao với hàng ngàn tinh tú lấp lánh trải dài từ Đông sang Tây. Nhưng ánh sáng từ cả dải ngân hà đang treo lơ lửng trên kia cũng chẳng thấm tháp gì so với bóng đêm đen kịt phía dưới. Ngoài những ngôi sao, tôi chẳng thể trông thấy gì khác nữa.

Không có ánh sáng, đôi mắt tôi hoàn toàn vô dụng và dễ dàng trở thành một món mồi ngon cho đám thú săn đêm, đặc biệt nếu tôi hấp tấp cố di chuyển để quay trở lại quốc lộ vào giờ này.

Những lo lắng về thú dữ hoàn toàn không phải xuất phát từ một nỗi sợ mơ hồ, mà là nó đến từ một thực tế đáng lo ngại: điều gì đã gây nên vết thương của con nai mà tôi gặp chiều nay, nếu không phải là một con thú săn mồi cỡ lớn như hổ hoặc báo. Mỗi lần nghĩ tới đó tôi lại nổi da gà, cứ thấp thỏm lo sợ mỗi khi nghe ngóng được âm thanh nào phát ra từ bóng đêm. Ra khỏi đây ngay bây giờ chắc chắn không phải là cách, nhưng ở lại cũng đáng sợ không kém. Rất có thể trong lúc tôi ngủ, một con báo săn đêm sẽ thịt tôi bất cứ lúc nào, ngay cả khi tôi cố ẩn mình sau những bức tường của thánh đường mục nát.

Tôi cố nhóm lửa. Lửa có thể gây sự chú ý của con người, nhưng lại là nỗi sợ của loài vật. Nếu tôi gọi được một đống lửa đủ lớn, tôi có thể giữ cho bản thân an toàn khỏi đám thú, đồng thời cũng là một dạng tín hiệu để ai đó còn sống có thể tìm được.

Lửa đúng là món quà của thần linh gửi gắm cho loài người, nó không những đúng khi nói về tính hữu dụng của lửa, mà còn chính xác đến cả cách làm ra nó: độ khó cấp thần linh, ít nhất là đối với tôi giờ này. Tôi cố dùng hai khúc củi khô, một lớn một nhỏ, ma sát liên tục cho đến khi chúng đủ độ nóng và đốt cháy một lớp bùi nhùi để sẵn. Nhưng chúng không cháy, dĩ nhiên, vì đây không phải là phim Holywood. Vì trận mưa, hai thanh củi và mớ bùi nhùi tôi tìm được quá thừa đổ ẩm để tôi có thể gọi lửa.

"Mình là một tay chơi giỏi" - tôi lẩm bẩm trấn an bản thân, và cố suy nghĩ giải pháp. Nếu tôi không nhóm được lửa, rất có thể đêm nay lượt chơi của tôi sẽ kết thúc, với kết quả không được như mong muốn cho lắm.

Ở đây tôi có một chiếc rựa và một cây sắt, với hai thứ này tôi có thể tạo được tia lửa, nhưng nhiêu đó chưa đủ, tôi cần thêm cả vật cháy. Tôi có một chiếc áo cũ, và nếu cần có thể đốt luôn mớ quần áo mới nhặt được hồi sáng, nhưng vài tia lửa xẹt ra từ hai thanh kim loại là không đủ để đốt cháy bất cứ cái gì. Trừ khi tôi có một chất bắt lửa cực mạnh như xăng chẳng hạn, nhưng giờ thì kiếm đâu ra. Càng nghĩ tôi lại càng thấy bế tắc.

Sau một hồi quay quẩn trong mớ bòng bong vô vọng, tôi bắt đầu mặc kệ. Cũng chưa hẳn không nổi được lửa thì sẽ chết, chưa chắc gì bọn thú đã đánh hơi được nơi này, thế nên cứ ngủ mẹ cho xong. Nhưng thật khó mà ngủ ngon được với tâm trạng bồn chồn lo lắng thế này, có lẽ tôi nên để mình say một chút cho dễ ngủ. "Cũng may là mình có chai rượu", tôi thầm nghĩ.

"Rượu à?", tôi bừng tỉnh vì nhận ra độ ngu ngốc của mình. Đó là chai rượu bàu đá, là một loại rượu truyền thống có độ rượu rất cao, nếu may mắn có nồng độ cồn đủ cao, tôi có thể dùng nó làm chất bắt cháy.

Như chết đuối vớ được cọc, tôi mò mẫm lục tung đống đồ trên xe đẩy để lôi ra được chai rượu. Đầu tiên, tôi thấm ướt chiếc áo cũ bằng rượu rồi để lên một phiến đá nhỏ, tiếp đó tôi lấy chiếc rựa và cây típ chém vào nhau thật mạnh, canh cho những tia lửa rơi xuống chiếc áo.

Đó là một trải nghiệm không hề dễ dàng, khi mà âm thanh leng keng cứ vang vọng khắp cả khu, kéo theo sự lo lắng thường trực vì sợ rằng những kẻ săn mồi sẽ bị đánh động. Những tia lửa yếu ớt cứ lóe lên rồi vụt tắt ngay tức khắc như thể đang cười vào cái bản mặt đầy nuối tiếc của tôi. Nhưng trời không phụ lòng người, ánh lửa phực lên khi một trong hàng trăm tàn lửa chạm được vào chiếc áo. Bàn đầu lửa có màu xanh, rồi dần dần mới chuyển thành ánh vàng của một ngọn lửa đích thực. Lửa cuối cùng đã đến.

Để duy trì ngọn lửa, tôi phải dùng những bộ bàn ghế ở bên trong nhà thờ, vì cây cối và gỗ mục quanh đây quá ẩm ướt để có thể cháy. Khi lửa đã bắt vào những tấm gỗ lớn và thắp sáng được một vùng đáng kể thì mọi chuyện mới dễ thở hơn. Tôi dùng rựa chẻ những chiếc ghế thành từng miếng gỗ nhỏ rồi xếp vào một góc, sẵn sàng tiếp sức cho ngọn lửa đang cháy. Xong xuôi, tôi mới yên tâm chợp mắt.


Phước bất trùng lai, họa vô đơn chí. Tôi bị đánh thức bởi một cơn đau quặn thắt vùng bụng. Không rõ tôi đã thiếp đi bao lâu mà xung quanh giờ chỉ toàn là một màu tối đen như mực, tối đến mức tôi đã nghĩ rằng cặp mắt mình đã trở nên mù lòa. Mãi cho đến khi nhìn thấy các ngôi sao trên bầu trời, tôi mới yên tâm rằng mắt mình còn xài được. Tôi đang bị đau bụng dữ dội, mà nguyên nhân có lẽ là do hộp cá quá hạn hồi tối tôi dùng để trộn rau.


Ngọn lửa đã tắt, trên mặt đất chỉ còn lại vài thỏi than hồng lập lòe, là những dấu vết cuối cùng còn lại của chiếc ghế gỗ sau khi nó bị lửa tiêu hóa hoàn toàn. Khi thị giác bị vô hiệu hóa, tôi cố dùng đôi tai. Có một tiếng gió rít nhẹ ở đâu đó, dù cơ thể tôi không hề cảm nhận được bất kỳ luồng khí nào đang di chuyển cả.

Bầu trời vẫn đầy sao, đảm bảo cho một đêm khô ráo, nên tôi không cần quá lo lắng về ngọn lửa mà tập trung giải quyết cái bụng đang biểu tình dữ dội. Tôi chọn một vị trí cách xa đống lửa để xử lý nỗi buồn vì không muốn ảnh hưởng đến khu vực ngủ nghỉ. Trời tối như hũ nút nên chẳng việc gì phải bận tâm đến chuyện ý tứ này nọ, tôi cứ thế mà hành sự chẳng chút ngại ngùng. Lại có tiếng gió xuất hiện, lần này không hẳn là tiếng gió bình thường mà có âm vang rất ma mị. Tôi đã tưởng tượng ra rằng đó là tiếng của một con thú vừa huýt sáo vừa gầm gừ.


Vậy là đã trải qua nguyên một ngày mà tôi chẳng ăn được gì đáng kể, bữa ăn ra hồn duy nhất cũng đã vội trở về với đất mẹ khi chưa kịp thấm chút nào vào thành ruột. Tôi đã vượt qua thử thách hai mươi bốn tiếng không dinh dưỡng, sắp tới thành tích này có thể sẽ còn cao hơn nữa. Chuyện này quả thật không biết nên vui hay nên buồn.


May mắn thay là đến giờ phút này tôi vẫn chưa cảm thấy quá tệ, mặc dù thể lực đã giảm sút đáng kể, cơ bắp cũng đã có dấu hiệu mệt mỏi rã rời, nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo và khả năng di chuyển không bị suy giảm nhiều. Nếu vẫn duy trì được thể trạng này đến ngày mai thì tôi sẽ vẫn đủ thể lực để tìm kiếm thực phẩm.


"Phì phì.. xẹt xẹt..."


Giải quyết xong cái bụng khó chịu, tôi đứng lên định lấy củi để khơi lại đống lửa. Nhưng ngay khi nhấc chân bước đi tôi nhận thấy có vật thể gì đó đang lướt đi trên mặt đất, và sau đó lại là tiếng gió rít, lần này ở rất gần. Chằng còn thời gian suy nghĩ, tôi liền nhảy tránh sang một bên theo phản xạ, nhưng do xung quanh quá tối và mọi thứ diễn ra qua bất ngờ nên tôi lại đặt chân vào ngay một bãi đất trơn tuột. Mất không đến nửa giây, bàn chân phải trượt dài trên mặt đất, cả cơ thể tôi mất thăng bằng rồi cứ thế đổ ập xuống. Tức khắc tôi xoay người và chống hai tay xuống đất để tránh một cú ngã ê chề. "Phập", một cảm giác đau nhói xoẹt qua, và tôi có thể cảm nhận được làn da trơn tuột của kẻ rình mò khi nó phóng sượt qua người.


Tôi thét lên một tiếng, kèm theo đó là một loạt câu chửi thề, rồi ôm tay chạy về phía đống lửa sắp tàn. Gom than thành một đống lớn rồi xếp củi khô lên đó với hy vọng lửa sẽ bùng lên lại. Đó không phải tiếng gió mà là âm thanh của một con rắn. Lửa đã phực lên, và dưới ánh sáng chập chờn của nó, tôi có thể thấy hai dấu răng của con vật in rõ trên cánh tay phải.

Vết cắn khá sâu và mỗi lúc lại trở nên nhức nhối hơn. Tôi không có nhiều kiến thức về rắn, nhưng cũng đủ biết rằng những vết thương do nọc độc đều đau đớn hơn những vết cắn vô hại, do vậy nhiều khả năng đây không phải là một loại rắn lành. Nếu tôi không xử lý nhanh thì sẽ không có cơ hội thấy ánh sáng Mặt Trời lần nữa.


Hít một hơi dài, tôi ngậm chặt vào vết cắn và mút thật mạnh, cố gắng hút máu độc ra càng nhiều càng tốt. Máu chảy ra có mùi tanh nồng và đắng nghét, điều này càng khẳng định con rắn có độc. Không thể loại hết độc bằng cách này được, việc tiếp theo nên làm là phải garo cánh tay lại để hạn chế máu độc chảy về tim. Tôi xé áo thành một chiếc khăn rồi dùng nó cột chặt ở phần tay ngay dưới vai, cố gắng siết chặt nhất có thể.


Những lưỡi lửa múa may bập bùng giữa khu rừng vắng lặng, chỉ còn một bóng một người trải dài trên mặt đất, lặng thinh.


Không biết những cố gắng nãy giờ có cứu được cái mạng quèn này không, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm. Thả ánh nhìn vào những đốm lửa phập phùng, tôi thấy thấy hận cái cuộc đời này đến tận cùng. Tôi quay mặt ngước nhìn về phía nhà thờ tối om và yên lặng, hai hàm răng nghiến chặt từng từ: "trò chơi của ông đấy, có lẽ nó chưa đủ khó như ý ông rồi, đến nỗi ông còn sai con rắn đó đến lấy mạng tôi". Bên ngoài, ngọn lửa vẫn uốn éo. "ÔNG THÀNH CÔNG RỒI ĐÓ" - Tôi hét lên.


Cả khu rừng vẫn lặng thinh, không có dấu hiệu gì là sẽ có lời đáp trả. Rồi đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng "RẦM!". Âm thanh không quá lớn nhưng đủ để biết nó vọng ra từ con đường bên tay phải nhà thờ. Vài giây sau đó, một tiếng rên rỉ xuất hiện. Thật khó để có thể nghe rõ đó là gì, nhưng tiếng vọng đó có vẻ rất u uất và đầy thảm thiết khiến tôi không khỏi rùng mình.


Có thứ gì đó đang diễn ra, rất gần đây thôi, nhưng tôi không có cách nào biết được đó là gì. Lần đầu tiên trong những ngày ở đây, sự tò mò đã chiến thắng nỗi sợ, nhưng rồi lại chịu khuất phục trước lưỡi hái tử thần. Bình thường, dù có tò mò đến mấy tôi cũng khó mà mạo hiểm đi thám thính giữa đêm như vậy, nhưng giờ này không hiểu sao tôi lại muốn tìm hiểu nó nhiều như vậy. Âm thanh đó đúng là có hù dọa được tôi, nhưng nó vẫn không đáng sợ bằng kẻ thù thực sự lúc này, là nọc độc của con rắn đang len lỏi trong huyết mạch. Một khi nọc độc đã hòa vào máu, cần hạn chế tối đa sự vận động, nếu không muốn nhanh gặp tử thần.


Vết cắn dần khiến tôi mệt mỏi và chóng mặt, cảm giác buồn nôn trào lên liêu tục, bất chấp việc bụng dạ tôi gần như trống rỗng. Tôi chỉ còn biết nằm đó, im lặng và lắng nghe. Tiếng rên rỉ mỗi lúc một nhỏ dần rồi không còn nghe thấy được nữa.


Sau nửa giờ thắt ga rô, cánh tay phải của tôi đã có dấu hiệu tê dại, và điều này đẩy tôi tới một tình huống không mấy dễ chịu. Lúc này, tôi có hai lựa chọn, một là nới lỏng nút thắt để máu lưu thông, việc này sẽ cứu được cánh tay tránh khỏi việc hoại tử do thiếu máu, nhưng đồng thời nó cũng làm tăng tốc độ khuếch tán chất độc trong cơ thể, làm tôi tiến nhanh hơn đến cái chết. Hai là tôi vẫn quyết giữ chặt nút ga rô để làm giảm thời gian phát tán nọc độc, nhưng lại gia tăng khả năng bị hoại tử cánh tay phải.


Trong bất cứ hoàn cảnh nào, đối với bất cứ ai, việc giáp mặt với cái chết chẳng bao giờ là chuyện dễ dàng. Vì vậy, thật kinh khủng khi trong hoàn cảnh hiểm nghèo, tôi còn phải tự chọn lấy cách mà mình phải chết. Người ta thường nói những người sắp chết sẽ có một chuyến du ngoạn về các miền của ký ức, toàn bộ cuộc sống trước đây của họ sẽ được tua lại như một bộ phim hoàn chỉnh, đầy đủ và sống động. Tôi lại không được như vậy, tôi vẫn nhớ về những chuyện cũ, nhưng tất cả đều là những ký ức rõ ràng, chủ động và đầy tiếc nuối. Có lẽ, từ giây phút nhận ra mình là kẻ bị bỏ lại, lòng tôi đã chết rồi.


Đến lúc này tôi mới chợt nhận ra mình thật ngớ ngẩn. Việc ga rô khi rắn cắn vốn chỉ để làm chậm quá trình nọc độc chạy về tim, để người ta có thêm thời gian đưa nạn nhân tới bệnh viện. Sau đó, các bác sỹ sẽ dùng huyết thanh để giải độc. Còn tôi, một thân một mình giữa đồng không mông quạnh, kéo dài thời gian để thêm đau khổ à? Thật ngu ngốc! Nếu cứ tiếp tục thế này cánh tay của tôi sẽ bị hoại tử, và nếu may mắn không chết vì nọc rắn thì sau đó cũng sẽ chết vì nhiễm trùng.


Rồi tôi quyết định tháo hoàn toàn ga rô, để mặc kệ dòng chất độc đang chảy trong người tự do hoạt động. Lấy chai rượu nốc một ngụm lớn rồi nằm dài ra đất, thả hồn lên dải ngân hà đang trải dài trên bầu trời. Tới lúc này tôi không còn làm gì hơn được nữa ngoài việc phó mặc cho số phận, nếu phải chết, thì tôi sẽ chết với đôi tay còn nguyên vẹn.​

BÌNH LUẬN