Logo
Trang chủ

Chương 7: Cuộc sống

Gió lướt nhẹ qua mặt cỏ rồi nhảy múa ríu rít quanh đôi bàn chân của các cặp tình nhân đang quấn quít. Bờ kè là nơi hẹn hò ưa thích của chúng tôi, vì ở đó tôi có thể cảm nhận được hơi thở mát lạnh của dòng sông qua những con gió mà nó mang vào bờ, và hơn hết là thiếu đi những ánh mắt soi mói.

"Nếu một ngày nào đó, em mắc bệnh nan y, anh có còn yêu em không?" bạn gái tôi hỏi khi hai bàn tay nàng còn ôm chặt lấy bắp tay tôi. Đó cũng là buổi hẹn gần nhất, trước khi mọi chuyện tồi tệ xảy ra.

"Sao em lại nói vậy?", tôi hỏi không giấu được lo lắng. "Em bị bệnh gì à?"

"Không, chỉ là tự dưng em nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn đó thôi".

"Dĩ nhiên là anh sẽ vẫn yêu em chứ", tôi trả lời bằng một câu hiển nhiên mà tôi nghĩ là chẳng thể nào khác được, nhưng tôi cũng tự vấn lòng mình rằng câu trả lời đó chân thật đến mức nào?

"Còn em?", tôi hỏi và đặt ánh nhìn của mình lên tóc của nàng.

"Em ư?", cô ấy trầm ngâm một lúc. Gió đã thổi mạnh hơn, đủ để tôi cảm thấy có một chút lạnh lẽo.

"Đúng vậy, em có ở bên anh khi anh mắc bệnh hiểm nghèo không?" Tôi hỏi lại, lần này rõ ràng hơn, như thể sợ rằng cô ấy chưa hiểu được ý của mình.

"Em không biết nữa", nàng chậm rãi trả lời, dường như trong lòng còn có chút đắn đo.

Tất nhiên đó là một câu trả lời tôi không hài lòng chút nào, với nó, tôi đã nghĩ cô ấy không yêu tôi, hay ít nhất là không yêu tôi đủ nhiều. Lòng tôi dao động dữ dội, nhưng như một sóng ngầm dưới lòng sông, tôi không đáp, mà chỉ im lặng.

"Em chỉ ở lại một khi anh đã là chồng em thôi", cô ấy trả lời sau khi cà hai im lặng một lúc lâu. "Còn không em sẽ bỏ anh mà đi".

***

Tôi đứng dậy khi Mặt Trời đã khuất dạng, chỉ còn lại chút ánh sáng cuối ngày bị hắt ngược lên vòm trời, đỏ au như máu. Những đám mây trắng bị nhuộm đỏ trông chẳng khác gì những miếng bông gạc bết máu, choe choét trên nền trời. Đó hẳn là một lời cảnh báo, rằng tôi nên trở về trước khi trời tối. Nhưng về đâu đây, tôi tự hỏi và không thể trả lời, ít nhất là trong lúc này. Tôi đã quá mệt mỏi, cả thể xác và tinh thần chỉ chực chờ gục ngã. Tôi cần nghỉ ngơi, và tôi quyết định sẽ ở lại đây.

Tôi nhìn ngôi nhà cũ của gia đình bạn gái mà lòng đầy thổn thức, nó đã chẳng còn là chốn thân thuộc mà tôi từng quen biết. Hai cánh cửa gỗ mở toang, lớp mái tôn và hàng tường gạch vẫn còn đó nhưng đã xuống cấp trầm trọng đến nỗi tôi nghĩ nó có thể đổ ập xuống bất cứ lúc nào. Từ bên ngoài, tôi có thể nhìn được gần như toàn bộ không gian trong nhà: đồ đạc bị xới tung, vương vãi khắp nơi, bốn chân tường thì mọc đầy dương xỉ. Chỉ mới bước vào bên trong, ngay lập tức tôi có thể cảm nhận được sự một sự bứt rứt khó chịu, không khí có độ ẩm quá cao và nặng mùi nấm mốc. Rõ ràng, những căn nhà như vầy không phù hợp để ngủ qua đêm, và không khó để nhận ra là các căn nhà khác cũng trong tình trạng tương tự.

Tôi nhanh chóng quyết định chọn nhà thờ để cắm trại và tức tốc chuẩn bị củi lửa trước khi trời tối, vì đôi mắt của loài người chẳng khác nào mù lòa khi màn đêm buông xuống. Tôi sẽ không ngủ bên trong thánh đường, vì những chiếc bàn ghế gỗ nằm xiêu vẹo ngổn ngang khắp nơi, thậm chí có những cái còn chồng chéo lên nhau. Điều này hạn chế đáng kể việc di chuyển và tầm nhìn, tạo ra một cảm giác bị mất chủ động. Do đó, tôi đã chọn sân nhà thờ làm chỗ ngủ, và chỉ vào bên trong khi có thời tiết bất lợi.

Sân nhà thờ là một khoảng đất trống được bao quanh bởi một hàng rào mũi giáo dài. Sát hàng rào là một luống đất dùng để trồng hoa lá cây cảnh. Lúc trước, đây là nơi khoe sắc trong trật tự của những luống hoa nhà trồng, còn giờ thì đã trở thành một ruộng hoa đúng nghĩa đen. Những thân hoa liễu yếu đào tơ cũng đã không còn chịu yên vị ở trong những luống đất bị đóng khung, mà đã lan khắp ra xung quanh. Điều khác biệt là giờ đây chỉ lại còn lại đúng mỗi một loài hoa, là những bông hoa tím rịm hình loa kèn. Chúng bung nở ở khắp nơi, xung quanh các hàng rào, mặt đường, và lấn dần vào đến tận bên trong thánh đường.

Những bông hoa này tuy mọc khắp nơi nhưng lại không quá cao hay rậm rạp nên không gây trở ngại nhiều về tầm nhìn, trái lại, khung cảnh mà chúng mang lại xoa dịu tâm trạng tôi phần nào. Hai con đường nhỏ chạy dọc hai bên nhà thờ thì mọc đầy cỏ càng cua, thứ mà tôi không hề có tâm trạng để nhận ra khi lần đầu đi qua. Đây không những là một loại cỏ có thể ăn cứu đói, mà mùi vị cũng không tệ, đặc biệt là khi làm gỏi với cà chua.

Nhổ được hai nắm, ngắt rễ, rồi cho vào một chiếc bình nước cắt miệng, tôi trộn nó với hộp cá nhặt được ở siêu thị, thế là đã có món cá sốt trộn rau. Mùi vị của nó hơi lạ nhưng cũng không tệ lắm, tôi vẫn có thể ăn một cách ngon lành. Có thể do đã quá hạn từ lâu, những miếng cá trích không còn giữ được hình dáng ban đầu mà nát bét như cám lợn, tuy vậy vẫn còn chút mùi cá.

Chỉ trong vòng vài phút tôi đã hoàn thành bữa sáng, bữa trưa và cả bữa tối, không thịnh soạn lắm nhưng cũng khiến cái bụng đói bớt cồn cào. Khi tôi ăn xong thì Mặt Trời cũng đã lặn hẳn và trời đã chập choạng tối. Tôi vừa sử dụng hết lượng thức ăn dự trữ cuối cùng, từ ngày mai sẽ chỉ còn có rau và cỏ. Ăn xong, tôi chẳng biết phải làm gì nữa, chỉ lặng thinh ngước nhìn bầu trời với chút ánh sáng cuối cùng đang dần cạn kiệt. Tôi cứ ngồi đó, trống rỗng, vô hồn.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng tôi vẫn ngồi im một chỗ, chẳng buồn động đậy. Bóng tối đã len lỏi đến mọi ngóc ngách, trên cao là vài đốm mây nhỏ lác đác xen giữa hàng triệu ngôi sao lấp lánh. Có lẽ đêm nay sẽ không mưa, tôi nghĩ, còn ngày mai? Ngày mai tôi sẽ lại phải tìm thức ăn, nước uống, chỗ ngủ. Sau đó là ngày mốt? Rồi những ngày kế tiếp, tôi sẽ làm gì đây? Tiếp tục tìm thức ăn và chỗ ngủ để sống lay lắt qua ngày ư? Giữa thế giới hoang tàn này, còn có cách nào khác nữa? Nhưng để làm gì, tôi lại tự hỏi, để tồn tại vật vã trong cô độc sao? Thật vô nghĩa!

Tôi không biết mình sẽ sống tiếp như thế nào nữa, chưa lúc nào tôi lại đắn đo về ý nghĩa cuộc đời mình như vậy. Ý nghĩ về việc "bỏ cuộc" bỗng thoáng qua. Nó nháy lên trong đầu tôi, rồi nhanh chóng biến mất, nhưng cũng vừa đủ để tôi kịp nhận ra nó đã ở đó. Nhưng tôi nào phải loại yếu đuối kém cỏi như vậy.

Tôi nhớ ba tôi, nhớ về những kỷ niệm mà tôi có với ông thời niên thiếu, nhớ những câu chuyện ông kể cuộc sống khốn khó thời nương rẫy, và cả những câu chuyện đầy tính triết lý sâu xa.

Vào một đêm hè năm tôi mười sáu tuổi, tôi và ông đi phúng điếu một đám tang gần nhà. Người ta đồn rằng nạn nhân đã tự sát vì mắc bệnh nan y. Sau khi trở về nhà, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, và cuối cùng là thổ lộ những khúc mắc đó với ba mình. Tôi đã hỏi ông rằng liệu tự sát có phải là một tội hay không, rằng Chúa có tha tội cho những kẽ đã tự kết liễu mạng sống của chính mình?

Mặt ba tôi nhăn lại, ông đắn đo vài giây rồi trả lời: "Có! Giết người là tội, dù là giết chính bản thân."

"Khi một người tự sát nhưng không chết, sẽ không có tòa án nào kết tội được. Còn một kẻ giết người bất thành sẽ vẫn bị khép tội cố sát và phải nhận án tù. Thế chẳng phải người tự sát chẳng có tội gì sao?" Tôi hỏi.

"Kết tội một người vừa tự sát là một điều không cần thiết", ông trả lời. "Con nên hiểu rõ một chuyện, rằng luật pháp tồn tại không phải để trừng trị kẻ xấu, mà nó sinh ra để bảo vệ những người tốt. Việc bắt giam kẻ sát nhân không phải để trừng phạt hắn, mà là nhằm cách ly hắn khỏi những người bình thường, để đảm bảo an toàn cho xã hội. Vậy nên với một người muốn tự sát, có bắt giam anh ta cũng không thể cách ly anh ta khỏi nạn nhân là chính anh ta được. Không bắt giam không có nghĩa là vô tội, mà bởi vì hành động bắt giam người muốn giết chính mình là vô nghĩa."

Lúc đó tôi cũng chưa hiểu hết những điều ông nói, nên hỏi tiếp: "Nhưng có những người sinh ra trong nghèo hèn, lớn lên lại phải lăn lộn với một cuộc sống đầy khó khăn, và khi về già bị bệnh tật hành hạ, cuối cùng phải chết trong đau khổ. Rồi một ngày họ quyết định chấm dứt những đau khổ đó sớm hơn thường lệ thì có tội tình gì chứ? Nếu ai cũng phải chết, thì sớm hay muộn có gì khác nhau đâu?"

"Mục đích của cuộc sống là trải nghiệm, cả hạnh phúc và đau khổ. Khi sinh ra, con được trao cho một nhận thức để trải nghiệm, nó thực sự là một món quà. Nhưng có những kẻ lại muốn vứt bỏ nó, coi nó là gánh nặng, con nghĩ như vậy có bình thường không?"

Thấy tôi im lặng có vẻ không hiểu, ba tôi liền nói tiếp: “Để ba kể cho con nghe một câu chuyện.”

Tôi nhìn ông chờ đợi.

Đó là một câu chuyện có phần triết lý cao siêu, khác xa với tính cách của tôi và ông, mãi sau này tôi cũng không hiểu tại sao chúng tôi lại có một cuộc trò chuyện như vậy, nhưng ấn tượng của về câu chuyện đó rất mạnh mẽ, từng câu từng chữ như vẫn còn văng vẳng bên tai sau bao năm tháng.

Có một người sống một mình trong căn phòng nhỏ. Nó có một cửa sổ nhỏ bên cạnh chiếc giường bằng gỗ sồi và một cánh cửa lớn luôn đóng kín. Ô cửa sổ tuy mở nhưng không gian bên ngoài chỉ có một màu xám nhàn nhạt bao phủ đến vô tận. Anh ta không cần ăn uống gì mà vẫn khỏe mạnh, cũng không cảm thấy buồn ngủ hay mệt mỏi, nhưng anh ta vẫn có thể ngủ nếu muốn. Thanh thản là một cảm giác thường trực, mọi niềm vui hay nỗi khổ đau chẳng thể chạm được tới anh.

Anh ta sống ở đó rất lâu, lâu đến nỗi chính anh ta cũng không còn nhớ mình đã ở đó bao năm, 1 ngàn năm? Hay 1 tỷ năm? Dần dà anh ta cảm thấy bứt rứt như thể đang thiếu thốn một thứ gì đó, rồi cảm giác đó chuyển dần thành chán nản, cho đến một ngay, khi không còn chịu đựng được nữa, anh ta bắt đầu đập mạnh liên hồi lên cánh cửa luôn đóng kín kia.

"Ông chủ, hãy cho tôi tham dự" – anh ta hét lên và đập mỗi lúc một mạnh, tiếng hét mỗi lúc lại lớn hơn, đến nỗi gần như cả cơ thể kiệt sức. Rồi cánh cửa mở ra, và người chủ tiến vào.

"Anh chắc chứ, ở đây không phải rất tốt sao, thoải mái và chẳng gì vướng bận, không có thứ gì có thể tổn hại đến anh ở đây được." – người chủ cất tiếng.

"Không, hãy cho tôi tham dự, xin ông" - anh ta nói với giọng điệu van nài.

"Trò chơi của tôi sao?" – Ông chủ hỏi lại.

"Xin ông." Anh đáp.

Người chủ nhẩm tính gì đó rồi nói: "nhưng sẽ là một hiệp đấu khó khăn đấy, anh có chắc là muốn tham dự không, vì tôi chỉ toàn có các game khó. Những hiệp đấu dễ thì chỉ dành cho những tay chơi hạng xoàng, mà tôi thì không thích những gã xoàng."

"Tôi sẽ là một người chơi giỏi", anh mạnh dạn đáp.

"Thế thì được. Nhưng anh nên biết, sau khi bắt đầu anh sẽ mất hết những đặc ân ở đây. Anh sẽ phải ăn để tránh cơn đói, phải ngủ để xua đuổi mệt mỏi. Anh sẽ phải đối đầu với những thử thách khó khăn, chúng thậm chí sẽ hủy hoại bản thân anh đấy. Đủ muôn vàn khó khăn và thử thách đang chờ đợi anh vượt qua. Cảm giác thanh thản sẽ trở nên khan hiếm, linh hồn anh có thể bị dày vò bởi những đau khổ buồn phiền diễn ra trong "hiệp đấu". Nhưng một khi anh đã làm quen với nó, vượt qua nó, anh có thể cảm nhận được hạnh phúc, là thứ trái ngược với muộn phiền. Và trên suốt hành trình đó, có thể anh sẽ luôn lải nhải về cái mong ước được thanh thản, thứ cảm giác mà ở đây có nhiều đến nỗi anh chẳng thèm quan tâm."

"Khi thời gian của trò chơi kết thúc, tùy vào kết quả, anh sẽ thu được trải nghiệm quý giá, những tri thức vĩ đại, và rất nhiều những thứ khác nữa. Sao, anh có muốn tiếp tục?"

"Chắc chắn là tôi sẽ là tay chơi giỏi", anh ta quả quyết.

Cuối cùng ông chủ đồng ý và dẫn anh ta tới một cánh cửa lớn với cái ổ khóa thép kiên cố, tiếp đó ông đưa anh ta một chiếc chìa khóa nhỏ có khắc một dòng chữ: "nhận thức".

"Chào mừng anh đã tới trò chơi mang tên CUỘC SỐNG", người đàn ông già mỉm cười.

BÌNH LUẬN