Logo
Trang chủ

Chương 4: Động quỷ

"Oe oe…"

Tôi bị đánh thức bởi tiếng khóc, mà theo kinh nghiệm của một thằng nhóc mười tuổi khi đó thì đây là tiếng khóc đòi bú của trẻ sơ sinh. Nhưng gia đình tôi chẳng có em bé nào cả, vì đứa em gái nhỏ tuổi nhất đã cũng đã vào lớp hai. Tiếng oe oe cứ vọng lại từ phòng khách, chỉ cách chỗ tôi nằm một tấm chắn mỏng, đủ gần để quấy nhiễu tôi đến phát bực.

Ban đầu tôi hơi bực mình, nhưng dần dần lại thấy sợ, đến nỗi không dám hó hé gì mà chỉ biết nằm yên chờ đợi. Đã năm phút trôi qua mà chẳng hề có động tĩnh gì của ai khác. Có thể do phòng ngủ của ba mẹ ở tận phía dưới nên họ không bị đánh thức. Còn con em gái chắc vẫn đang ngủ say như chết.

Chúng tôi ngủ trên một chiếc giường tầng, tôi ở trên còn con em ở dưới. Tôi rất muốn gọi nó dậy (dù nhiều khả năng là cũng không trông đợi được gì từ nó), nhưng do tôi đang rất sợ nên chỉ biết nằm co ro và trùm chăn kín mít.

Tiếng khóc không những chẳng chịu ngớt, mà còn bắt đầu xuất hiện tiếng cào cửa. Chả lẽ giữa đêm lại có ai đó đem bỏ một đứa bé ngoài cửa nhà, và nó đang liên tục đập cửa cầu cứu gia đình tôi. Lúc này, một phần nỗi sợ hãi đã chuyển thành sự tò mò xen lẫn lòng trắc ẩn. "Chuyện quái đản gì đang xảy ra vậy nhỉ", tôi thầm nghĩ và cầu mong cho ba mẹ bị đánh thức.

Thêm năm phút nữa trôi qua, mồ hôi tôi bắt đầu đổ ra như tắm, rồi tôi bắt đầu nghe thấy tiếng bước chân từ dưới bếp. Ai đó đang di chuyển trong bóng tối, vụt ngang qua đầu giường nơi anh em tôi ngủ. Sợ chết khiếp nên tôi không dám lên tiếng mà chỉ nằm im nghe ngóng.

"Kẹt… kẹt… kẹt…", tôi biết chắc đó là tiếng mở cửa, và nó sắp vào tới nơi rồi. Tôi nghĩ mình sắp tới số.

Đột nhiên ánh đèn bừng sáng. Có tiếng phàn nàn của ba tôi rồi con mèo nhảy phóc qua cửa, mất dạng trong bóng tối.

***

Trước mắt tôi là hàng trăm con mắt rực sáng như lửa trong bóng tối, và tất cả chúng đồng lòng hướng về nơi kẻ xâm phạm đang đứng. Tôi biết là chúng, nhưng không ngờ lại nhiều như vậy. Tiếng khóc trẻ con, mùi hôi đặc trưng, và cuối cùng là những cặp mắt sáng quắc trong đêm. Còn ai khác bọn là bọn mèo đâu chứ. Thứ "tiếng khóc" này chính là thứ tôi đã từng trải nghiệm trong quá khứ khi còn là một cậu nhóc lớp bốn.

Vì hơi mất bình tĩnh nên tôi đã nhầm lẫn tiếng mèo kêu và tiếng em bé khóc. Thực tế chúng rất giống nhau. Nếu ai đó chưa từng một lần kinh qua âm thanh rên rỉ được tạo ra bởi những con mèo trong mùa động dục thì rất có thể họ cũng sẽ tưởng nhầm chúng là những đứa trẻ đang khóc đòi bú. Cũng may nhờ cái mùi chua loét phân mèo mà tôi mới bừng tỉnh nhận ra sự thật, chứ không thì cũng có khi đã vỡ tim mà chết rồi.

Tôi đứng yên, đến thở thôi cũng phải thật nhẹ nhàng để không đánh động lũ mèo. Có đến hàng trăm con. Chúng đã chiếm giữ tòa nhà này từ lâu thông qua các ô cửa sổ vỡ và lập nên một căn cứ khổng lồ. Đây là một tòa nhà kín, mỗi tầng chỉ có hai cửa sổ nhỏ hai góc đối diện với các bức tường được xây bằng gạch kiên cố. Quả là nơi trú ẩn lý tưởng, vừa tránh được mưa nắng, lại còn có hai lối ra vào ở mỗi tầng để tránh phục kích. Trong trường hợp bị tấn công, chúng chỉ cần thoát ra bằng một trong hai ô cửa này là được.

Mèo với người đã từng làm bạn hàng ngàn năm nay, nhưng giờ mọi chuyện đã khác. Đàn mèo này đã không nhìn thấy bóng người nào suốt nhiều năm, thậm chí nhiều con được sinh ra sau sự kiện hủy diệt. Vì vậy, khả năng cao là chúng đã đánh mất hết tập tính hiền lành của thú nuôi mà lấy lại bản năng săn mồi của tổ tiên họ nhà mèo. Nói cách khác, đây là một ổ mèo rừng thực thụ.

Đối đầu với một đàn thú săn mồi, chỉ cần một chút sai lầm là nạn nhân có thể bị xé xác. Lợi thế duy nhất của tôi là sự thiếu hiểu biết của bọn chúng về loài người. Lũ thú hoang dù cho hung dữ thế nào cũng rất cẩn trọng trước những kẻ thù mới mà chúng chưa từng đối mặt. Thậm chí có những loài cẩn trọng tới mức không dám tấn công con mồi có chiều cao vượt trội hơn chúng, như linh cẩu là một ví dụ. Vì vậy, chỉ cần cẩn thận một chút, tôi sẽ toàn mạng ra khỏi đây.

Để an toàn, tôi quyết định chỉ đảo qua một đoạn ngắn ngoài rìa, nhặt lấy bất cứ gì trên đường đi mà không lựa chọn. Bọn mèo rất thận trọng, chúng không tấn công mà chỉ chăm chú theo dõi từng chuyển động của kẻ xâm nhập. Có thể do chúng đang lo lắng về sự xuất hiện của một loài lạ mặt to lớn với hành tung bí ẩn, hay đơn giản hơn là do tôi chưa tiến vào quá sâu làm chúng cảm thấy bị xâm phạm hang ổ.

Tình hình tầng trên căng thẳng hơn nhiều. Bọn mèo thì không còn im lặng mà tự dưng kêu la inh ỏi. Chúng phun ra hàng nghìn âm thanh méo mó như những rên rỉ xen lẫn trú tréo đầy ma mị, nhưng có lúc lại gợi lên một cảm giác rất mê hoặc và mời gọi. Tệ hơn tầng dưới, hàng hóa còn lại trên này nghèo nàn hơn nhiều. Ngổn ngang trên sàn nhà đều là các kệ trống không đổ ngã xiêu vẹo và đất đá văng tứ tung. Mặc dù tôi rất cần thực phẩm, nhưng cũng lực bất tòng tâm, chỉ đảo sơ vòng ngoài nhặt nhặn được vài thứ rồi rút lui.

Được cái tôi tìm thấy được một chiếc xe đẩy hàng còn sử dụng được, nhưng gặp chút rắc rối khi mang nó xuống dưới. Hệ thống thang cuốn của Lotte không phải bậc thang như bình thường, mà đúng ra phải gọi là thảm cuốn, được thiết kế để thuận tiện trong việc vận chuyển xe đẩy hàng. Nhưng đó là khi nó hoạt động, còn khi mất điện, việc di chuyển xe hàng quả thực là một thách thức, vì bánh xe sẽ bị khóa cứng vào các khe của thảm thép và không thể nào di chuyển được.

Không có cách nào khác, tôi đành phải khiêng nó xuống qua ba lượt cầu thang. Hậu quả là một cú ngã như trời giáng, ống quyển tôi đập mạnh vào thành xe đau xé áo. Tuy vết thương không quá tồi tệ nhưng cũng đủ để tôi phải đi cà nhắc từng bước trong đau đớn. Khó khăn lắm tôi mới lôi được chiếc xe kéo ra tới bãi giữ xe, rồi lại phải vòng lại để gom những món đồ đã nhặt được.

Đây là những gì tôi nhặt được: một cái quạt máy nhỏ, dĩ nhiên là vô dụng; một chiếc cờ lê thép; mấy chiếc dép lào; và mấy thứ rác rến vô dụng khác. Tầng trên mặc dù ít hàng hóa hơn nhưng thu nhập lại khá hơn hẳn: một hộp cá còn nguyên, một chai rượu bàu đá; vài gói snack, một hộp kẹo cao su; cuối cùng là một hũ muối. Ngoại trừ muối, tôi không chắc những thực phẩm khác có thể sử dụng được.

Tôi chất hết mọi thứ vào xe đẩy rồi trở lại gầm cầu. Chiếc chân đau khiến tôi phải khá vất vả mới có thể đến đích. No mỗi lúc một tệ hơn, giờ đã sưng u lên một cục to và đau điếng mỗi khi chạm vào. Nhưng cũng may đây không phải là một vết thương hở nên tôi không phải quá lo lắng về chuyện nhiễm khuẩn.

Tai nạn vừa rồi khiến cho những kế hoạch sắp tới cần phải được tính toán lại. Tôi đã từng nghĩ sẽ dùng siêu thị làm nơi trú ẩn, nhưng với tình hình này, việc đó e bất khả dĩ. Vì bọn mèo hoang, giờ đây nơi tốt nhất trong siêu thị tôi có thể sử dụng là bãi xe, nhưng nó lại quá ẩm thấp và thiếu tầm nhìn. Tôi cũng tính đến chuyện tìm một căn nhà khác, nhưng nghĩ kỹ, tôi lại chẳng hề muốn sống trong một chiếc hộp kín lần nào nữa. Thôi thì tạm thời tôi cứ ở tạm gầm cầu, và sẵn sàng di chuyển vào bãi xe khi cần thiết.

Có một điều đặc biệt là nếu quan sát từ phía cầu, có thể thấy ngoại trừ tầng trệt, hầu hết những tấm cửa kính hướng mặt tiền quốc lộ đều bị vỡ nát theo hướng từ ngoài vào, nghĩa là các mảnh kính vỡ đều rơi vào bên trong. Điều đó có nghĩa chúng bị công phá bởi một lực từ bên ngoài vào, và có thể ở cùng một thời điểm. Ở những hướng khác, các tấm kính lại không bị hư hại nhiều như vậy.

Rà soát lại thùng đồ đặc, thứ tôi chú ý đầu tiên là ngày sản xuất ghi trên lon cá hộp và bịch snack là năm 2026, nghĩa là tôi đã đánh mất ít nhất là năm năm. Mặc dù điều này không quá bất ngờ, nhưng nó vẫn khiến tôi bàng hoàng. Năm năm đã trôi qua rồi sao, tôi đã để lỡ biết bao nhiêu chuyện rồi chứ? Một cảm giác thật tồi tệ.

Tôi vuốt mớ tóc dài bết bát, ngẫm nghĩ về các giả thuyết. Với năm năm, thông thường tóc sẽ phài dài tới đít, nhưng không, nó chỉ dài hơn một gang tay, điều này như xác tín thêm rằng việc tôi bị ngủ đông là thật. Rõ ràng sự trao đổi chất bị giảm xuống đã làm tốc độ phát triển của tóc bị giảm theo.

"Tạch" - Có vật gì vừa rơi xuống mặt đường. Một chiếc chìa khóa! Là một chiếc chìa khóa xe máy, tôi nghĩ đến ngay những chiếc xe máy nằm chỏng chơ trong bãi giữ xe. Cả thân thể tôi bỗng phấn chấn hết cả lên, chẳng khác gì vừa trúng vietlot. Một chiếc xe máy sẽ giúp tôi rất nhiều trong hoàn cảnh này, nếu không muốn nói rằng nó sẽ là chìa khóa để tôi thoát khỏi đây.

Cầm chiếc chìa khoá trên tay, lòng đầy hy vọng, tôi bắt đầu vẽ lên những ảo tưởng. Tôi thấy mình đang rong ruổi trên đường với chiếc xe máy đang gầm gừ. Chúng tôi lao vút đi trên con đường đầy nắng gió, vượt qua hết những chông gai bụi bặm để rồi được đoàn tụ với mọi người nơi phía xa chân trời.

Rồi có lúc tôi lại nghĩ có lẽ nào mình là người được chọn, rằng thực tại này chỉ là một bài kiểm tra và ở đâu đó luôn có người đang dõi theo. Để rồi mỗi khi tôi gặp khó khăn, họ đã gửi chiếc chìa khóa này đến như một lời gợi ý, một trợ giúp nhỏ để tôi vượt qua thử thách. Thế rồi mọi chuyện quái đản này vốn dĩ chỉ là một vở kịch, mà sau khi hạ màn, cuộc sống cũ sẽ trở lại: gia đình, bạn bè, người yêu... Tất cả sẽ chỉ như một cơn ác mộng.

Nhưng đời không như mơ, tôi thất vọng tràn trề khi quay lại bãi xe. Chiếc chìa khóa thậm chí còn không thể tra được vào bất kỳ ổ khóa nào chứ chưa nói đến việc có thể khởi động được thứ quái gì. Toàn bộ các chiếc xe ở đây có ổ khoá răng cưa cơ bản, trong khi chiếc chìa khoá tôi có là loại chìa bốn cạnh. Mọi ảo mộng tan vỡ. Chẳng có chiếc màn nào được hạ xuống, chẳng có người giúp đỡ, chẳng kẻ được chọn, chỉ có mình tôi lẻ loi tội nghiệp. Chiếc chìa khóa này vốn dĩ là một thứ ngẫu nhiên trong hàng vạn thứ ngẫu nhiên đang diễn ra, nó chẳng có ý nghĩa nào cả.

Thất vọng tràn trề, tôi ngồi bệt xuống đất, thở dài và bắt đầu suy nghĩ lan man. Tôi nghĩ mình sẽ chết. Xác tôi sẽ nằm lăn lóc dưới những ngọn cỏ dại rồi thành thức ăn cho lũ thú hoang dại. Tâm trí tôi sẽ hoá thành hư vô, vĩnh viễn chìm đắm trong vũ trụ bao la sâu thẳm và mãi mãi bị lãng quên. Không! Tôi không muốn.

Tôi thầm chửi cái bọn người khốn nạn đã bỏ xe lại đây, đã lỡ bỏ xe lại sao không gửi luôn chìa khóa, để lại mỗi chiếc xe không để chọc tức kẻ như tôi sao. Đã thế ông trời cũng hà khắc quá, sao không xui khiến một trong số bọn họ để quên hay làm rơi chìa khóa. Nghĩ đến đây tôi lại chợt nhớ ra mình cũng vài lần quên chìa khóa, đặc biệt là khi mở cốp. Thế là tôi quyết định kiểm tra lại một vòng, lần này tôi soi thạt kỹ phần khóa cốp. Quả là trời không phụ lòng người, có một chiếc chìa khóa cắm lủng lẳng ngay cốp ngay cốp.

Nhưng tôi không nên vui mừng quá sớm.

---
Đọc xong nhớ cmt nhận xét nhé các fen, vì phản hồi của độc giả là động lực sáng tác lớn nhất.

BÌNH LUẬN
Đăng Truyện
Ngôi Làng Linh Thiêng

83300 · 0 · 445

5 Năm 1 Cái Kết

7961 · 0 · 243

Phù Đồ Duyên [Truyện]

237572 · 1 · 490

Tử Tù

82611 · 0 · 612

Âm Phủ Thần Thám

339388 · 3 · 673

Em, nước mắt và mưa

26956 · 10 · 179

[Hồi Ký] 11 năm

70518 · 0 · 398

Pháp y Tần Minh

5947 · 0 · 164