Logo
Trang chủ

Đại Việt Truyền Kỳ

Đại Việt Truyền Kỳ

Cập nhật: 2 tháng trước

Người Đăng: Linh Nhi

Tác giả: Linh Nhi

Thể loại: Truyện Voz

Trạng thái: Đang Viết

Ngày đăng: 2 tháng trước

Chương 1: Tựa Sơn Đạp Bể

Thời thế loạn lạc, nước Đại Việt bị chia làm hai đã hơn bảy mươi năm nay. Phía bắc từ Linh Giang trở ra gọi là Đàng Ngoài do họ Trịnh nắm quyền dựa trên thiên tử nhà Lê, dân gian thường gọi là “vua Lê – Chúa Trịnh”. Từ Linh Giang trở vào gọi là Đàng Trong là vùng đất chịu sự quản lý của họ Nguyễn, mà người dân nơi đây vẫn gọi là “Chúa Nguyễn”.

Đàng Trong vốn xưa là đất Thuận Hóa, Quảng Nam từ thời Hồng Đức nhà Lê. Họ Nguyễn ở đây đã được hai đời Chúa đều là những người có tài. Dân chúng thì ngày càng một đông đúc, kinh tế được mở mang, phát triển. Đặc biệt ở trấn Quảng Nam có thương cảng Hội An là chốn đô hội hết sức nhộn nhịp, có nhiều tàu thuyền nước ngoài qua lại mua bán. Nhiều người nhân cơ hội dựa vào việc buôn bán với người ngoại quốc mà trở nên giàu có, trong số đó phải kể đến Lý Bá. Nhắc đến cái tên Lý Bá thì ở Hội An và các xứ quanh đây, từ đàn ông đến đàn bà, từ người già cho đến trẻ nhỏ không ai là không biết. Gã vốn dĩ xuất thân là một đứa trẻ mồ côi, kiếm sống qua ngày bằng việc chạy vặt, khuân vác ở bến cảng, ngoài ra thỉnh thoảng còn làm cò mồi câu khách ngoại quốc cho các tửu lầu, kỹ viện. Tuy chỉ là những việc nhỏ nhặt như cò mồi, khuân vác nhưng muốn có được "miếng cơm ăn" cũng không hề dễ dàng, thậm chí phải đổ máu vì sự cạnh tranh "bao thầu" ở bến cảng rất không liệt. Nhờ bản tính gan dạ, có phần liều mạng và một chút mưu mẹo lọc lõi và tài ăn nói mà qua một thời gian Lý Bá đã thu về dưới trướng mình một số huynh đệ, tay chân rồi tách riêng ra làm ăn "bao thầu" một góc bến cảng. Cho đến bây giờ khi đã ngoài ba mươi tuổi, gã đã trở thành ông chủ người Việt lớn nhất ở bến cảng này. Ngoài việc bao thầu các tửu lầu, kỹ viện và đám tay chân khuân vác thì Lý Bá còn bắt tay với đám người ngoại quốc tiến hành buôn lậu hàng cấm, nên chỉ trong một thời gian ngắn gã đã giàu lên nhanh chóng.

Tuy Lý Bá là một kẻ gan dạ có máu liều lĩnh nhưng gã cũng lại rất là mê tín, sợ thần phật. Tất cả mọi chuyện đều có nguyên do của nó, chuyện Lý Bá mê tín cũng vậy. Nghe người dân ở đây kháo nhau rằng, vào một hôm đang cùng đám tay chân đi thị sát chuyến hàng mới cập cảng, thì vô tình “ông chủ Lý” dẫm phải một quả chuối trên đường rồi ngã uỵch chỏng vó xuống đất. Đúng lúc đó có tiếng súng vang lên, một viên đạn đã xé gió lao tới sượt qua trán gã rồi cắm phập vào kiện hàng gỗ phía sau, khiến gã mất cả hồn vía. Tất cả sự việc chỉ diễn ra trong chưa đầy một cái nháy mắt, thì ra hôm đó có kẻ muốn ám sát Lý Bá, nhưng may cho gã là vẫn toàn mạng chỉ để lại cái sẹo nhỏ trên trán và ê cái mông mà thôi. Nếu như không nhờ cứ trượt chân do dẫm phải chuối đó thì có lẽ viên đạn đã găm vào đầu gã rồi. Từ lần thoát chết may mắn đó, Lý Bá cho rằng trời phật đã cứu mạng mình nên càng về sau càng mê tín, quanh năm cúng bái không ngớt.

Về sau Lý Bá có mua được một mẫu đất khá là lớn ở phía tây thành, dự định sẽ xây nhà ở đây. Vì là người mê tín nên gã đã bỏ ra không ít tiền của mời những thầy địa lý, phong thủy có tiếng về xem. Vừa xem qua, thầy nào cũng tấm tắc khen: - Chúc mừng Ông Lý ! Đúng là đất báu phong thủy, xây nhà ở đây thì gia chủ sẽ làm ăn phát tài!

Gã họ Lý nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, liền không tiếc tiền của xây dựng nhà cửa với đầy đủ khuôn viên, phòng ốc rất là lộng lẫy. Tuy nhiên bẵng đi được hai năm thì gia đình Lý Bá bắt đầu xảy ra chuyện. Những cái chết không rõ nguyên nhân bắt đầu xuất hiện trong nhà gã, ban đầu chỉ là những vật nuôi như chó, mèo, lợn, gà. Tưởng đâu sự việc chỉ dừng lại đó, nhưng đâu ai ngờ được những gì diễn ra tiếp theo lại khiến người ta phải lạnh sống lưng. Trong hơn một năm tiếp theo sau đó nhà gã họ Lý đã có tới năm người sáu mạng phải ra đi. Ban đầu là lão quản gia bị rắn cắn, rồi đến một tỳ nữ đi lấy nước bị lộn cổ xuống giếng, một gia đinh khác thì thình lình trời nổi mưa giông bị sét đánh cháy như đen như cục than. Cuối cùng là đến những người thân xung quanh Lý Bá cũng phải bỏ mạng. Ông cha vợ và cũng là nghĩa phụ của gã đến nhà ăn tiệc, đêm tối say rượu vô tình ngã đập đầu vào cột và qua đời. Chuyện tang tóc cũ chưa hết thì mấy hôm sau đến cô vợ của gã lúc đó đang mang thai tháng thứ tám cũng đã gặp nạn, do quá đau buồn vì cái chết đột ngột của cha mà động thai dẫn sinh khó khiến cả mẹ và con đều vong mạng. Những cái chết liên tiếp trong gia đình xảy ra khiến cho một kẻ gan dạ tung hoành giang hồ như Lý Bá cũng bàng hoàng, không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Trong vùng không biết từ khi nào đã xuất hiện các lời đồn thổi nào là nhà họ Lý có ma quỷ hoành hoành, nào là làm ăn thất đức nên bị người ta yểm bùa vvv. Lý Bá nghe thấy thế cũng hết sức lo sợ, vốn là người mê tín nên chẳng cần đắn đo suy nghĩ gã đã mời những thầy pháp có tiếng cao tay về trừ tà. Nhưng mà kẻ thì chỉ là đồ bịp bợm, người thì nhìn rồi lắc đầu từ chối bỏ đi .... Từ lúc đó gã trở nên trầm tính, nóng nảy hay quát tháo chửi bới, việc buôn bán cũng ngày càng sụt giảm.

Cuối cùng không còn cách nào nữa, Lý Bá đành dọn đi nơi khác ở nhưng vì tiếc cái cơ ngơi mà gã đã bỏ bao nhiêu công sức xây dựng không nỡ bỏ, nên hằng ngày vẫn để mấy gia đinh ở lại coi sóc.

Một hôm có một lão đạo sĩ đi qua cửa nhà của Lý Bá, ngước nhìn vào trong rồi lắc đầu thở dài:

- Nhà này vừa có tai họa, âm khí nặng nề.

Đúng lúc đó gã đang ở ngoài về nghe được liền chặn lại cất giọng ồm ồm hỏi:

- Lão già này, sao ông lại nói nhà của ta âm khí nặng nề?

Lão đạo sĩ nhìn hắn rồi cười:

- Chuyện đó chắc đại nhân đã biết, cớ sao còn hỏi. Nếu tôi nói sai thì lúc nãy ông đã chửi rủa, đuổi đánh rồi.

Hắn không còn nói gì nữa liền mời lão đạo sĩ vào trong mời trà hỏi chuyện. Đạo sĩ tự xưng mình là họ Trần, đã bảy mươi tuổi, người đời thường gọi là lão Trần. Lý Bá định hỏi chuyện đạo sĩ cho rõ ràng về chuyện gia đình gã, thì đã bị lão ngăn lại nói:

- Hãy cứ để tôi nói trước, nếu đúng thì chúng ta sẽ tiếp tục, còn sai thì cũng không mất quá nhiều thời gian của ông! Thực ra nói nhà của ông có âm khí nặng nề nhưng cũng không phải là căn nguyên ở ngôi nhà này, mà có lẽ từ một nơi khác và đã có nhiều người phải bỏ mạng.

Lý Bá kinh ngạc thốt lên:

- Thầy đúng là thần cơ diệu toán. Đúng là tất cả mọi chuyện xảy ra bắt nguồn từ ngôi nhà trước đây tôi xây cất. Ban đầu chỉ là súc vật chết kế đến đã mất mấy mạng người, đã mời thầy về trừ tà làm phép nhưng đều không được. Cuối cùng tôi đành phải chuyển ra ở nơi này.

Gã lại khẩn khoản nói:

- Nếu Thầy đã đoán được căn nguyên thì chắc sẽ có biện pháp giải trừ âm khí này! Vậy xin hãy ra tay cứu giúp.

Lão đạo sĩ ra vẻ trầm ngâm rồi nói:

- Cũng không thể đoán chắc được, tôi cần phải đến tận nơi xem xét rồi mới có thể đưa ra được phương án. Nếu ông không ngại thì tôi đây cũng xin dốc sức giúp một tay.

Lý Bá mừng rỡ như bắt được vàng liền vội sai người cùng đưa đạo sĩ đến ngôi nhà gần chân núi.

Đến nơi lão Trần đi một vòng khắp nhà của Lý Bá từ nhà bếp, nhà ăn, phòng khách, phòng ngủ cho đến cả vườn đều xem xét cả. Mặc dù đã là cuối năm thời tiết ở Hội An khá là mát mẻ nhưng cả người lão đạo sĩ đã lấm tấm mồ hôi, sắc mặt có nét lo âu. Thấy đạo sĩ trầm tư chau mày, Lý Bá hết sức lo lắng bèn hỏi:

- Rốt cuộc là nhà của tôi có vấn đề gì vậy thưa thầy?

Lão Trần trầm tư rồi đáp:

- Ngôi nhà này bị trấm yểm bùa “sát mạng” cực kỳ hiểm độc. Người bị trúng bùa này nhẹ thì trong vòng ba năm sẽ tán gia bại sản, nặng thì cả nhà vong mạng không còn ai.

Lý Bá kinh ngạc như sét đánh bên tai thốt lên:

- Trấn yểm bùa sát mạng? Nhưng tôi có thấy bùa chú gì đâu? Không phải do ma quỷ làm sao?

Lão Trần đáp:

- Không phải ma quỷ mà là có người ám toán. Thầy phù thủy cao tay có thể điều khiển âm binh, yểm bùa phù chú mà không để lại dấu vết.

Lý Bá nghe thế vội túm lấy tay lão Trần, khẩn khoản nói:

- Thưa thầy, nếu thầy đã biết nguyên nhân thì có cách nào cứu tôi không?

Lão Trần sĩ trấn an Lý Bá rồi nhỏ nhàng nói:

- Ông không cần phải quá kích động, chuyện vốn cũng đã xảy ra rồi, người cũng không thể sống lại. Nay tôi đã đến đây thì cũng không thể thấy chết mà không cứu. Xin hỏi ông trước đây có từng đắc tội với ai không?

Lý Bá lúc này đã bình tĩnh hơn đáp:

- Tôi làm nghề kinh doanh ở bến cảng, nếu nói va chạm, xích mích thì cũng không ít người. Nhưng mà không rõ kẻ nào lại có thể ra tay tàn độc như vậy.

Lão Trần thở dài thương tỏ vẻ thương tiếc cho gã họ Lý, rồi nói:

- Ông yên tâm, bây giờ tôi sẽ làm phép tạm thời trấn áp bùa chú này, từ bây giờ đến sang năm ngài sẽ bình an.

Lý Ba nghe vậy, vội hỏi:

- Vậy còn sang năm thì phải làm thế nào?

Lão Trần lại trả lời:

- Hiện tại tôi chỉ có thể trấn áp được nó, phải đợi sang xuân linh khí trời đất tụ hội thì mới có thể tiểu trừ hết được bùa chú.

Nói rồi Lão lấy ra một lá bùa xếp hình tam giác đưa cho Lý Bá bảo gã luôn mang theo bên mình. Ngoài ra còn dán thêm mấy tấm bùa nữa, hai cái ở cổng lớn ra vào, hai cái ở cửa phòng chính. Xong xuôi lão bắt đầu nhắm nghiền mắt, lẩm bẩm đọc gì đó trong miệng, có lẽ là thần chú để bảo vệ ngôi nhà. Lý Bá và mấy gia nhân bên cạnh cũng chỉ còn biết cầu trời khấn phật cho mọi chuyện được bình an.

Trước khi rời đi, Vị đạo sĩ già này không hề lấy một đồng tiền công nào, cũng không để lộ thân thế của mình. Lão chỉ dặn rằng vào rằm tháng giêng sẽ quay lại đây để phá giải bùa chú. Dặn dò xong thì lão cũng nhanh chóng rời đi, mặc cho Lý Bá tìm mọi cách để giữ lại.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với gia đình gã họ Lý và vị đạo sĩ họ Trần kia là ai mà lại thần bí như vậy?

BÌNH LUẬN
Đăng Truyện