Logo
Trang chủ

Chương 3

Lan man quá, làm nó đến khu trọ lúc nào không hay. Anh xe ôm phải nhắc nó:
_ Đến nơi rồi em ơi!

Đúng là được nhìn gái xinh có xíu mà ông ý làm nó mất cả hứng, giật mình :

_ ak…ơ.. Vâng, của em hết bao nhiêu vậy anh?

_ 30 nghìn em.- dường như biết nó vừa làm gì, ông ấy hỏi:

_Tia gái hả, haha?.- ông chạm đúng huyệt của nó làm nó ngại ấp úng:

_ kh..ô.ng đâu có đâu anh.- nó chối, mà ông này hỏi “có ý” thật đấy, nó lầm rầm.

_ haha, chú không phải ngại, con trai thì phải thế, mà chú là sinh viên ak?

_ Vâng, năm đầu anh ạ.

_ Nói thật anh cũng sinh viên tỉnh lẻ, làm nghề này để sống với học ở đây thôi, quê chú ở đâu?

_ em ở HT anh.

_ Ùm cũng xa, thôi anh đi chạy khách đây, chào chú nhé!

_ vâng, em chào anh.

_ Mà nè anh dặn, ở đây phức tạp lắm, không giống dưới quê đâu, làm việc gì cũng phải cẩn thận nhé.

_Vâng.- Nó gật đầu chào anh xe ôm nhiệt tình nhắc nhở nó, chờ anh phóng đi rồi nó quay vào khu nhà trọ, trong đầu suy nghĩ về điều anh vừa nói ” ở đây phức tạp lắm”.

.

.

.

Khu nhà trọ này cũng không lớn lắm nhưng được cái con đường dẫn vào rất sạch sẽ, bước qua cánh cổng, nó trông thấy một người đàn ông đầu hói bước đến gần nó,chắc chủ nhà ở đây, vì trông ông ta ăn mặc thoải mái lắm, áo ba lỗ trắng ,quần đùi xanh,đi đôi tông lào, ông ấy hỏi nó:

_ Thằng kia đi đâu đấy, thuê phòng hả?

_ Dạ cháu, tìm người ạ.

_Mày tìm ai hả cu?

_ Dạ, anh Cương ạ.

_ Cương phòng XYZ hả?

_ Vâng.- may mà hôm trước về ông ý cho nó cái số phòng, không thì không biết trả lời thế nào đây.

_ Mày là gì của nó?

_ Dạ anh ý là anh họ cháu, cháu lên ở trọ cùng.

_ Thế mày cũng là sinh viên ak?

_ Vâng năm đầu bác ạ.

_ Ùm thôi vào đây ngồi chơi với bác, nó đi làm ngoài quán cơm 6h mới về cơ.- Bác ấy tỏ ra thân thiện và lịch sự. Dẫn nó vào cái phòng gần cổng, Chỉ xuống cái ghế dài đặt gần cửa sổ, bác ấy nói:

_ Ngồi đi cháu, để bác đi lấy nước.- rồi bác ấy giật cái quạt treo tường ngay trên đầu nó. Xong đi vào gian trong.

_ Vâng!

Nó nhìn quanh căn phòng nhỏ, một bộ bàn ghế gỗ cũ chắc dùng để tiếp khách, trên bàn có bộ ấm chém màu trắng sữa, bên cạnh nó là một bàn cờ tướng đang xếp dở, đều làm bằng gỗ hết. Cái trò này nó cũng biết chơi nhờ ông nội nó dạy. Lúc sau bác ấy đi ra với cái ca nước trong tay và đưa cho nó:

_Uống đi cháu, chắc đi đường mệt lắm hả?

_ Dạ cháu xin, cũng bình thường thôi bác ạ.- rồi nó cầm ca nước lên uống một hơi dài nửa ca liền, đã khát thiệt!

_ Vậy cháu tên gì? Cùng quê với thằng Cương luôn hả?

_ Dạ cháu tên M, cùng quê với anh Cương luôn, anh họ cháu mà.

_ Ùm bác tên Trung, chủ khu nhà này, thấy sinh viên chúng mày cũng khổ lên bác xây cho thuê.

_Vâng châu hiểu ạ.

_ Cháu có thằng anh tốt đấy, ở đây bác quí nó nhất tính nó thật thà, lại ngoan ngoãn, chứ không như mấy đứa kia, nhờ một chút cũng không được.

_Vâng.- việc được thơm lây tiếng của thằng anh khiến nó cũng vui nó cười cười, uống thêm ngụm nước nữa nó hỏi bác :

_ Vợ con bác đâu , bác?

_Ak? Bà ý ra ngoài chợ mua đồ chắc mới về tằm lúc thằng Cương về. Bác có đứa con gái kém tuổi con, đang học 12, nó đi chơi ở đâu từ trưa vẫn chưa về.

_Vâng, em nó học chắc cũng giỏi hả bác?- Nó hỏi.

Bác Trung thở dài, nét mặt khẽ nhăn lại, thoáng chút lo lắng :

_ Không, nó ham chơi lắm, không biết năm sau thi đại học được không nữa cháu ạ.

_ Vâng.- Nó cũng hiểu nỗi lo của bác, người cha nào chả thương con chứ, bố nó cũng nhiều lần lo cho nó như vậy rồi mà.

_ Thôi bác ra ngoài kia trông nhé, mày cứ ngủ đi, không ai lấy đồ đâu mà lo cứ để cạnh đấy.

_ Dạ, cảm ơn bác ạ!

_ Ui giào ơi, Cảm ơn gì chứ, cứ coi như ở nhà đi cháu, nằm đấy, khi nào thằng Cương về bác gọi, nhìn mày bơ phờ quá rồi kìa.- Bác ấy nói, rồi bước ra phía cửa.

Nó nhẹ nhàng nằm xuống trong cái tiếng vù vù của chiếc quạt máy. Sảng khoái thật. Nó thiếp đi khi trong đầu nó lởn vởn một suy nghĩ. “Bác ấy thân thiện và tốt bụng thật, mong rằng ở đây ai cũng như vậy”………

*****

_ Nè anh gì ơi! Dậy…dậy anh ơi, tối rồi.!- Trước mặt nó bây giờ là một đứa con gái, xinh thật, tóc dài bồng bồng cong cong màu nâu, Còn xen vài lọn tím với đỏ chứ. Mắt nhỏ kẻ đậm nheo nheo lay nó. Chắc nó đang mơ gặp tiên nữ, mà sao tiên nữ nhuộm tóc nhỉ? Nó giật mình ngồi dậy trên chiếc ghế dài, với cái quạt máy vẫn đang quay vù vù, toả gió mát, để đỡ khó chịu vào cái mùa thu mà không khí hè, chưa chịu qua này, nó dụi mắt thắc mắc :

_ Ơ, bạn là ai vậy?-Chắc chắn nhỏ không phải tiên, vì nó tỉnh rồi mà.

_ Ak, em tên Tâm con bố Trung, bố bảo em vào gọi anh dậy.

_ Vậy ak? Cảm ơn Tâm nhé!- Nó nhìn ra phía của sổ cũng tối rồi, trời thu mà như thế, chắc tầm này cũng muộn. Đưa cánh tay trái lên nhìn cổ tay, nơi chiếc đồng hồ cũ của nó, đang ngự trị thì thấy cũng 6 giờ rưỡi rồi, thảo nào nó thấy đói. Bụng nó cứ réo từ nãy giờ làm con nhỏ kia cứ che miệng tủm tỉm cười:

_Anh đói rồi hả?- Nhỏ hỏi hay thiệt cứ đi xong bị say như nó thử xem có đói không? Chắc nhỏ không biết nó phải đi một quãng đường dài để lên đây.

_ Um, bình thường bạn ạ, thế anh Cương đâu, đã về chưa bạn?- Nó trống lẳng đi vì ngại và cũng vì không thấy ông anh của nó như lời bác nói đâu.

_ Anh ý đang đẩy hộ bố em cái cổng mà, chắc sắp vào rồi đấy anh.- Nhỏ trả lời nó.Vừa dứt lời thì ông anh nó bước vào xách theo một bọc đen :

_ A cu M, mày lên lâu chưa, anh nghe bác Trung nói mày mệt nên ngủ say lắm hả?

_ Dạ vâng, cũng đỡ rồi anh.

_ Ùm rồi, từ nay ở đây với anh

, không phải lo gì hết hai bác tốt mà tiền phòng cũng rẻ thôi.

_ Vâng, em biết rồi.

_ Chắc cũng đói rồi nhỉ, lên phòng tắm rửa rồi anh cơm M ơi.

_ Nó kéo theo cái balo khoác lên vai.

_ Khiếp mày làm gì mà lúc nãy nhìn mày ôm cái balo khư khư thế, trông tội nghiệp quá ,haha?- Sao lại không chứ, quần áo, sách vở tiền bạc ở hết trong đây, mất thì nó sống thế nào được. Nó cười gượng nhìn ông anh. Từ nãy giờ nhỏ Tâm nhìn nó với ông anh nói chuyện mà im lìm không nói gì mà chủ yếu là nhìn nó, nó biết vì nó cũng liếc nhỏ vài lần mà . Chậc! Gái xinh mà, ngắm là bản năng của đàn ông rồi, ít ra thì nó vẫn còn bản năng đó. Mà hình như trên đây toàn người xinh hay sao ấy, từ lúc lên toàn thấy gái xinh thôi. Hay gái xấu chưa xuất hiện nhỉ?- Nó nghĩ.

_Làm gì mà mặt mày thộn ra thế kia M?- ông Cương làm đứt mạch suy nghĩ nó.

_ À e…e..m đói ý mà.- Nó chữa thẹn bằng cách không thể thẹn hơn trước mặt nhỏ Tâm vì lúc nãy lỡ nói bình thường rồi.

_hihi, thôi anh Cương dẫn anh M về phòng đi, chắc anh ấy đói thiệt rồi đó.- Cái từ ” thiệt ” làm nó ngại đỏ cả mặt nhìn về phía nhỏ, Giờ mới để ý, nhỏ mặc cái quần bò bò gì đó bó sát ngắn cũn cỡn ra, áo thì trắng cộc ôm sát người, tóc nhuộm. Thiệt là, nóng thì nóng chứ việc gì phải mặc mấy đồ như thế này, mà công nhận chân nhỏ trắng thật( lan man quá).kiểu này, Bác Trung lo cũng phải rồi, nhỏ ăn chơi thế cơ mà. Ít ra được cái lễ phép, nói năng vẫn còn chủ ngữ chứ, như mấy chị ăn chơi nửa mùa ở quê, bôi được tý mỹ phẩm đểu trên mặt là bày đặt kiêu kiểu như ai cũng không xinh bằng mấy mụ ấy, nó nhìn mà gai hết cả người ra.

_ Ùm thôi anh lên nhá, em cũng về đi chơi cả chiều rồi đấy đừng để hai bác lo!

_Dạ vâng, em biết rồi hihi.- Nhỏ cười mà cái má lúc đồng tiền hiện ra, duyên thật.

_ Mình lên nha chào Tâm!- Nó chào nhỏ.

_Ùm, chào anh M nha hihi.- Vẫn điệu cười mê hoặc ấy, tay nhỏ còn giơ lên vẫy chào nó chứ. Bước ra khỏi cửa căn phòng nhỏ, anh Cương huých tay nó:

_ Sao? Thích rồi hả mày, haha?

_ Ông hâm này, thích gì? nhanh tôi đói rồi đó nha.

_ Xì tao còn lạ gì mày, nữa gặp gái xinh là ngu luôn, không thích mới lạ, mà con trai phải thế ngại gì, chả lẽ mày bị gay ak ,haha?

_ gay cái đầu ông ý, nói linh tinh, thế ông có thích không?- lão cũng cứng họng luôn. Nó trêu:

_ Sao, không thích hả? Chả lẽ ông bị gay, haha?…

Quay lại truyện Đã nhớ một cuộc đời!
BÌNH LUẬN