Logo
Trang chủ

Chương 144

Bẵng đi một thời gian, nó với Nhi làm lành, tình cảm không còn như lúc đầu, đối với nó tất nhiên là như vậy còn Nhi lại vui vẻ và cư xử đúng mực hơn. Nó dần dần cũng mở lòng và hai đứa cùng vun vén cho tình cảm của mình. Trong thời gian đó, nó không liên lạc với bất kì người con gái nào khác ngoài Nhi cả, kể cả khi Chi báo sẽ ở Việt Nam thêm một tháng nữa nó cũng ậm ừ. Nó đóng mình lại trong tình yêu của Nhi.
Hà Nội bắt đầu lạnh, cái lạnh đầu mùa của cơn gió mùa đông bắc quen thuộc tràn về. Nó gọi điện hỏi thăm sức khỏe gia đình và nhắc ba mẹ giữ ấm. Hơi gió mùa năm nay rất buồn. Chiều đầu tháng, Nhi và nó đi chợ mua đồ ăn để chuẩn bị cho bữa tối. Ghé qua hàng mũ bảo hiểm của honda, em chọn cho nó một chiếc.
_Anh đội thử em xem?
_Đội chi, anh có rồi mà? Thôi về lẹ đi.
Nhi lắc đầu, cứ bắt nó đội.
_Mũ của anh hỏng rồi, còn bị sứt nữa. Thế ko đảm bảo.
Em đội vô đầu nó rồi cười một mình và thanh toán, một chiếc màu xám, không phải nồi cơm điện, chỉ là mũ nửa thôi.
_Đó, bỏ cái kia đi nhé. Đi vậy cho an toàn. Hi, về đi anh.
_Ừm.
Những lúc thế này lòng lại nhẹ nhớ về ai đó, tâm can cứ cộn lên buồn.
Tối, Nhi về. Nó ra tiễn rồi thảy cái mũ cũ vô thùng rác, trước xin của người chủ nhà cũ chứ tiền đâu mua, giờ có đồ mới sài cũng mừng gì đâu. Bỗng điện thoại kêu.
_Alo ạ?
_Minh à cháu? Bác Tám đây!
_À dạ vâng, bác gọi cháu có việc gì không bác?
_Ừ... Cái Tâm sắp sửa đi du học, cuối tuần bác làm bữa cơm liên hoan, cháu nhớ đến rồi tiễn em cho nó đi vui vẻ nhé!
Nó hoảng hốt, người run bần bật. Đút chiếc điện thoại vào túi, nó lấy xe, khóa cửa phóng xuống khu trọ nhà Tâm.
Người mặc chiếc áo sơ mi không kịp mặc thêm đồ làm nó rét run vì gió lạnh. Mùa đông của miền Bắc cắt da cắt thịt, rét thật đấy, nhưng có hề gì đâu, một người nữa lại chuẩn bị rời xa nó ư? Không nó không muốn vậy, sao đột ngột quá, Tâm ra nước ngoài du học... Nó không dám tin. Đường phố đông Hà Nội vắng vì cũng muộn, nên nó phóng nhanh cũng không đâm nổi ai, mà nếu có đâm nó cũng chả nhớ bởi đầu óc nó chỉ có Tâm thôi.
Nó đập cửa nhà bác Tám và gọi ầm ỹ như báo cháy, tiếng dép lẹp bẹp đi ra, cùng ánh đèn le lói của sân nhà bác đủ cho nó thấy bác đang ngạc nhiên nhìn nó rồi vội vã mở cửa.
_Chết dở, bác gọi xong cụp luôn là đến đây đó hả? Áo sống đâu mà ăn mặc thế này, thôi đi vô nhà cho ấm Minh!!. Nó im lặng nghĩ ngợi vì lý do nó vội vàng đến đây, bác lúi húi cài then rồi vội vàng đẩy nó lên nhà.
_ Đây, đi cái này cho ấm chân, để bác lấy cho cái áo rét mặc tạm, gớm chết, mười mấy độ mà ăn mặc thế đấy hử... Mày khỏe quá đấy cháu..!
Bác đi vào chẳng để nó khách sáo như mọi lần, để mình nó trong phòng khách với bác Chung. Bác Chung bình thản như không ngạc nhiên, rồi nhấp ngụm trà.
_Ngồi đi Minh, uống chút cho ấm người rồi nói chuyện.
Bác rót cho nó một chén, nó nhận lấy nhưng chỉ xoay xoay trong tay mà chưa uống, người nó run run.
_Dạ...
_Chắc vợ bác cũng nói cháu chuyện con Tâm nhà bác rồi đúng không?
_Tôi nói rồi... Đây cháu mặc vào..
Bác Tám trùm cái áo bông to đen đen vô người nó, rồi ngồi cạnh bác Chung.
_Con bác sắp đi du học... Con bé thi đại học không đủ điểm đỗ vào trường nó đăng ký...
Hóa ra đây là lý do bác cho Tâm đi đại học. Nó ngập ngừng.
_Chỉ là không đủ điểm vào trường đăng ký thôi chứ cũng không quá thấp để chọn một trường tốt chứ bác?
_Đúng vậy...!
Nó hớn lên chút.
_Vậy thì tại sao bác phải cho em đi du học?
Bác Chung nhìn bác Tám, bác Tám bối rối nhìn lại.
_Ông nói đi!
Lý do gì đây, lý do gì khó nói khiến hai người lớn phải bối rối đến vậy, nó không hiểu nổi. Bác Chung thở dài.
_Là thế này, quả thật kết quả học tập của Tâm bác cũng nắm rõ, em nó tiến bộ từ khi cháu lên đây, là cháu giúp em nó học, cháu rất tốt với con bác, bác cảm ơn... Nhưng cháu biết đấy, con bác còn tương lại mà... Nó lại cứ buồn rầu, bác đoán chắc hai đứa có xích mích gì, hay nó trẻ con cứ cố chấp... Bởi tình cảm của con bác giành cho cháu ai nhìn cũng hiểu được... Bác còn là người từng trải nữa. Nếu cứ để như này bác sợ nó sinh bệnh hay không học được nổi. Đó là suy nghĩ của một người bố thương con cháu hiểu cho bác Minh ạ. Bác muốn tìm môi trường khác cho nó, bên đấy bác có người quen, đủ sức để sắp xếp cho nó học, để nó có tương lai tốt hơn...
Nó nghe mà như những nhát dao đâm vào tim, nó hiểu, nó không dám giận hai bác, nó chỉ giận mình, vì nó em ra nông nỗi này.. Nó im lặng, bác Chung tiếp lời.
_Nhưng... Nếu cháu hứa cháu sẽ làm con bác vui tươi như một năm trước, bác sẽ cho nó ở lại học ở Việt Nam... Bác già rồi, nhưng cũng biết con gái bác đến tuổi rung động và bác cũng biết cháu là người như thế nào, chẳng vì gì mà gia đình bác lại quí cháu thế đâu, cháu suy nghĩ đến cuối tuần rồi trả lời bác nhé!
Nó chỉ gật đầu rồi vâng nhẹ. Bác vẫn tin nó, nhưng nó không tin mình nữa rồi.
_Em đâu rồi bác.
_Nó biết chuyện nên giãy nảy cả chiều không chịu, khóc mệt quá chẳng chịu ăn gì.
Bác Tám mặt buồn rầu, nó xin phép hai bác lên với Tâm. Phòng chốt cửa, nó gõ nhẹ rồi nói nhỏ.
_Anh đây...!
Nếu em ngủ rồi thì nó sẽ về, còn chưa thì nó muốn nói chuyện với em một lát trước khi nó làm em đau khổ lần cuối, trướckhi em thành công, nó phải làm điều này. Con người đầy tội lỗi. Mong em tha thứ, vĩnh biệt cảm xúc về em.
Tâm mở cửa khuôn mặt nhạt tái vẫn xinh đẹp. Trông không buồn, hình như chỉ lo sợ.
_Anh đến đấy à, vào đi!
Em khoanh tay bước vào trước, nó vào sau, đóng cửa lại rồi khóa, em có vẻ hơi giật mình khi nhìn nó, rồi ra vẻ thản nhiên.
_Anh... Làm gì thế?
Nó lao vào em, hôn ngấu nghiến, tay xoa khắp cơ thể em. Tâm bị bất ngờ rồi cũng để yên nó làm vậy và em cũng hòa theo. Nó biết em sẵn sàng cho nó nhưng nó không thể gục ngã lúc này. Nó thì thầm cho em hi vọng.
_Anh yêu em...
Lời nói dối kinh tởm nhất của nó, nhưng nó tự hào bởi nó vì em. Chợt Tâm buông nó ra, em khóc ngon lành như những lần trước. Em vẫn xinh vẫn đẹp, chỉ là tim nó không thể đưa vào tình cảm của em.
_Anh...ơi, sao muộn...hức.. Em phải đi du học... Sao muộn vậy anh. Hay.. Mình trốn đi nhé anh..!
Em khóc nấc lên như bấu víu vào một lý do mà em nghĩ ra được. Tất cả là vì nó, sao nó đau quá.
_Không cần đâu, bố em bảo nếu anh yêu em thật lòng và cố gắng để có tương lai. Bác sẽ cho em ở lại Việt Nam. Bác bảo cho anh hạn đến cuối tuần nè.
Nó cười thánh thiện để tạo sự tin tưởng từ em. Em ngưng khóc mắt sáng lên.
_Thật hả anh!!... Vậy mình xuống nói với bố luôn đi anh.
Tâm hào hứng. Nó giữ tay em lại.
_Muộn rồi, để cuối tuần mọi người đến rồi anh ra mắt luôn. Trước nhiều người có phải hay hơn không?
Em thoáng nghi ngờ.
_Anh không yêu em à? Sao anh vừa nói anh yêu em?
_Anh yêu em là thật, nhưng muộn rồi mà?
Nó gõ gõ vào chiếc đồng đồ đeo tay, em vẫn nghi ngờ, đương nhiên trong tình cảnh này ai cũng vậy.
_Em không tin, chắc anh chỉ muốn làm em vui trước khi đi thôi đúng không?
Nước mắt em lại chảy, nó buốt lòng vì gương mặt hốc hác kia. Vội ôm em lại.
_Anh xin lỗi em, từ lúc Ly đi, anh không dám mở lòng với ai cả, anh biết anh có tình cảm với em, nhưng anh không nói. Anh sợ em sẽ là người thay thế cho Ly, anh sợ người suốt ngày lo lắng yêu thương anh âm thầm, dù anh có hắt hủ vẫn muốn bên anh, sẽ lại rời xa anh nên anh không chấp nhận tình cảm đó. Nhưng giờ, anh không muốn em đi, anh muốn em hiểu được anh cũng yêu em.
Nó hôn em ngọt ngào nhất có thể, từ bao giờ nó trở thành loại sở khanh lưỡi không xương? Có lẽ trên đời này không có thằng sở khanh nào tốt, chỉ có những người con gái tốt biến người bên họ thành sở khanh thôi.
_Em hiểu chưa, anh yêu em Tâm ạ.
Nó cứ cho em những điều ngọt ngào nhất nó có thể diễn.
_Minh ơi, có về hay ở đây hả cháu?
Bác Tám đập cửa làm hai đứa giật mình buông nhau ra.
_Dạ cháu về ạ!
Quay sang em.
_Từ mai anh sẽ ở bên em! Em tin anh nhé.
Em gật đầu mắt em rơi vào giọt lệ hạnh phúc, nó đau đớn quay đi. Xin phép hai bác về, trên đường đi nó bật khóc, nhưng không ai nhìn cả. Đường Hà Nội đêm vắng lắm, chỉ những quán đồ nướng còn đông người thôi, mùi khen khét thơm thơm làm nó đói, làm nó nhớ nhà. Mỗi lần đau khổ vì điều gì trên đây, nó lại cứ trách. Tại Hà Nội xô bồ quá, nó cứ cuốn người ta vào những rắc rối ngọt ngào nhưng không kém phần đau đớn. Hàng cây hai bên đường xào xạc lòng nó trống vắng, về đến phòng trọ, nó đổ người xuống giường mà suy nghĩ. Từ ngày mai nó phải làm một diễn viên, một diễn viên đau khổ thật sự khi diễn. Giấc ngủ kéo đến... Trong mơ nó thấy được mùi hương của Bồ Công Anh.
Ngày mới đến, nó thức dậy bồn chồn và uể oải. Trước khi đi học nó nhắn Tâm kêu chiều đi chơi để nó qua đón, em có vẻ vui lắm nhắn lại đồng ý liền. Hôm nay Nhi với nó đi riêng, khi giờ nghỉ đến nó không thấy em ra sân trường, nó cứ đợi bởi muốn nói chuyện với em. Được nửa giờ khi hội thằng Khánh đi vào hết, Nhi mới lật đật đi ra.
_Anh ăn sáng chưa?
Nó gật gật, Nhi ngoảnh đi ngoảnh lại, rồi chợt hôn vào má nó cười cười.
_Trưa nay về...
Em đang hào hứng nói, nó cắt ngang.
_Anh có việc muốn nói với em...
Nhi ngồi xuống nắm tay nó, tò mò hỏi.
_Chuyện gì vậy anh?
Nó lúng túng.
_À anh có... Một cô bạn, sắp đi du học, anh... Muốn dành thời gian từ, giờ đến cuối tuần... Bên cạnh cô ấy...
Nó chẳng biết dùng từ nào phù hợp hơn, nó sợ tổn thương Nhi thêm, nhưng vì Tâm nó đành vậy. Nhi thở dài như cam chịu.
_Cho em hỏi một câu thôi?
Nó gật.
_Tại sao lại là anh, mà không phải người khác?
Nó lặng thinh. Suy nghĩ, cơn gió lạnh buốt lùa qua, Nhi chợt nói.
_Em hiểu rồi, nhưng chỉ tuần này thôi nhé, em không muốn có thêm bất kì chuyện gì nữa đâu. Anh biết đấy, em... Đủ rồi. Thôi, em vào lớp đây...
Nhi đi vào, nó lặng nhìn theo cái đuôi sam khuất dáng. Em chịu đựng nó đủ rồi, sẽ có lúc nó giải thoát cho em, như nó đã làm với người mà nó yêu thương vậy. Từ lúc ấy, nó bỗng nhiên thèm học đột xuất, những kiến thức rắc rối, nhồi vào đầu để bớt chuyện đau buồn.
Tan học, nó chạy thẳng về quán. Anh Tân đang kiểm tiền nên thấy nó chỉ gật chào, nó thay đồng phục thì Thanh Hoài đi vô.
_Eo ơi, trời lạnh vậy mà cởi có một lần mà hở hết xương xẩu ra kìa...
Nhỏ bĩu môi. Nó cười cười.
_Rình trộm anh thay đồ à?
_Em chả thèm, người ta đô con 6 múi mới đáng rình chớ anh chả có múi chỉ toàn que gậy thì coi làm chi?
_Ủa, vậy sao vô đây?
_Thì thấy lạ lạ sao tự nhiên đi sớm chớ sao?
Nó để mặt dê dê người vẫn ở trần, tiến sát vào nhỏ Hoài trêu.
_Hihi... Tính làm gì hả?
_Thấy vậy mà không sợ còn cười, không sợ anh làm gì em à?
_Không... Đông lạnh đang thèm hơi, thích làm gì thì làm đi hihi.
Nhỏ làm nó nổi da gà, vội mặc đồ rồi ra tiếp khách. Thanh Hoài chạy theo vô quầy thu ngân.
_Dọa sao nổi em haha...
Chán nản nó làm việc, trời lạnh khách người ta vào chỉ uống cafe là chính, nên quán nó toàn lọc sẵn chỉ việc đun. Hoài được thể nhàn cứ bắt chuyện với nó, thằng bạn nó thì chẳng hiểu gì cứ chốc lại hỏi, hình như ông con thích Hoài.
_Ủa, sao ông không đi với Nhi hả?
_Đi làm đi chung chi?
_Ờ ờ...
Hết việc nhỏ Hoài hỏi.
_Việc chi anh đi sớm?
_Thì chiều có việc, đi sớm nghỉ sớm, hỏi nhiều ghê.
_Lại gái chứ gì... Anh sát phết đấy... Hôm nọ mấy đứa cấp 3 hỏi anh có bạn gái chưa đấy. Kinh chết đi được?
_Sao kinh? Mà trả lời sao?
_Em thấy học sinh mà phấn son lòe loẹt nên em bảo anh chưa có bạn gái chỉ có vợ thôi, chúng nó không tin thì em bảo em là vợ anh đây... Tự nhiên nín thinh hết haha.
_Thiệt tình...
Nó không nói nổi bà cô này nữa, lắc đầu đi khuân nước. Tầm giữa chiều khi nó đang thay đồng phục để về, Thanh Hoài gọi.
_Anh Minh có cô nào gặp kìa? Em đoán trúng phóc hihi, nhìn vậy mà toàn quen gái xinh nha...
Nó không trả lời chỉ đi ra ngoài. Tâm đang lom khom ngó xung quanh như tìm nó.
_Anh đây... Tìm đến nơi làm gì, sao không để anh qua đón?
Em giật mình quay ra.
_Hì... Em nhớ.
_Thôi đông người... Giờ tính sao? Đi thế này thì hai xe hở?
_À thì... Anh cứ gửi xe ở quán đi. Đi rồi về qua lấy.
_Chờ anh chút!
Nó gật đầu rồi vô thay nốt bộ quần áo, đóng thật kĩ áo mùa đông trước gương, nó tự nhủ.
_Bắt đầu rồi...
Chiều tan tầm nó đưa Tâm đi qua những con đường nó từng đưa em đi. Không phải vô thức mà nó muốn vậy, nó thích thú xem cảnh sắc thay đổi như thế nào khi người ngồi đằng sau nó cũng thay đổi, không còn là bông hoa của nó mà là một người con gái khác.
_Em muốn đi đâu không?
_Em muốn nhiều lắm... Em muốn từ năm trước cơ. Nhưng giờ em chỉ cần mãi mãi như này. Có anh thôi.
Tâm ôm chặt nó lại, vòng tay bé nhỏ đó không đủ làm cơn gió đông vơi lạnh đi. Nó không đáp. Lòng buồn.
_Ủa sao anh bảo cho em đi đâu cơ mà?
_Vậy đi ăn nhá? Em bảo với hai bác chưa?
_Dạ rồi.
Kể cả người lớn cũng hi vọng. Nhưng nó sẽ cho mọi người thất vọng.
Quán ăn ấm cúng bốc hơi thơm phức từ những vỉ nướng, em vui vẻ gọi đồ, nó cũng hùa theo những hành động dành cho người yêu của em. Tự nhiên sợ em nghi ngờ. Em luôn phiên gắp cho nó và nhìn nó cười hiền.
_Anh sao thế?
_À à... Anh đang nghĩ, hơi ngại chút vì cuối tuần có cả gia đình em.
Em cười nắm tay nó lại.
_Anh đừng lo, nhà em cũng không đông đâu, hầu hết các bác ở bên nước ngoài rồi, chủ yếu là bạn bè thôi anh.
Thấy nó im lặng em tiếp.
_Khó khăn lắm mình mới được như này... Anh đừng làm em đau nhé anh.
Nó xiết chặt tay em thay cho câu trả lời vì quán đông khách. Ăn xong hai đứa lòng vòng ở khu chợ đêm, em mua găng tay cho nó rồi tự chọn cho mình một số đồ lặt vặt. Để ý em chọn đồ, hôm nay em đẹp hơn mọi ngày kể từ khi nó gặp lại em, luôn là như vậy... Nó chưa bao giờ sánh được với bất kì người con gái nào mà nó đi cùng trên đây vì cái gu thời trang tệ hại của mình là có gì mặc đó. Tiếng cười nói ồn ào, dòng người tấp nập, rất nhiều cặp đôi cười nói với nhau họ nắm tay nhau tình từ. Duy chỉ có ở đây, có nó và em. Một cặp đôi không hẳn là cặp đôi, một tình yêu không hẳn là tình yêu.
_Anh ơi... Ra quán cafe ở bên kia đi!
Thật ra thì nó khoái nước ấm hơn. Nhưng vì vô quán gọi đại cốc cafe đen làm em cũng ngạc nhiên.
_Anh cũng uống được cái đồ này hả?
_Thì biết kêu gì đâu? Gọi vậy cho oai chứ không uống.
_Vậy gọi chi cho tốn tiền?
_Vô quán không gọi kì lắm. Anh không muốn em ngại.
Em cười nhẹ, nhấp đôi môi hồng son lên cốc cafe sữa tỏa khói thơm ngát, đôi mắt đưa tình nhìn xung quanh. Tâm dễ thương quá.
_ Uống ít thôi, tối ngủ cho đỡ mất giấc hihi...
Em tự nhủ một mình rồi nháy mắt với nó. Hình như em trang điểm, nhưng từ bao giờ nó chẳng còn quan tâm đến cái định kiến của nó nữa.
_Này.. Đừng nhìn chằm chằm vào em như thế chứ.
Em làm nó giật mình. Tỉnh lại sau cơn mê hoặc từ sắc đẹp của em. Đành nhìn bâng quơ ra bên ngoài. Tiếng nhạc piano của quán ngọt ngào mà day dứt, nó không nhớ nổi đây là bản gì dù đã đi qua, cảm giác ấm cúng này khiến nó buồn rầu bởi không khí tấp nập ngoài kia, có mọi loại ánh sáng, mọi thứ âm thanh, mọi loại con người, làm nó chán nản phải sống ở đó, tự nhiên nó cứ muốn ở đây mãi. Người phục vụ nữ khẽ hỏi thêm đồ, nó lắc đầu từ chối.
_Anh đã muốn về chưa?
Em cười nhẹ.
_Chưa...
Em chẳng ngạc nhiên về câu trả lời, chỉ vuốt mái tóc đen dài sang một bên rồi cười nhìn nó. Nó nhắm mắt lại ngửa người ra.
_Em biết anh chưa chấp nhận em và em cũng như vậy, nhưng đừng để phút giây nhạt dần... Cứ xuôi theo cảm giác mà anh muốn, để nó tự nhiên nó mới vững bền.
Nó trách em trong đầu sao em quá ngốc nghếch mà hi vọng nhiều, cuối cùng em sẽ đau nhiều hơn đồng nghĩa sự tội lỗi của nó sẽ tăng lên.
Tối, nó với em qua quán lấy xe rồi hai đứa về. Nó đưa em đến tận cổng, em đi vô không quên hôn vào má nó và dặn nó đi cẩn thận. Đợi cửa trong nhà em đóng nó mới quay xe. Cũng muốn vào nhà anh Cương nhưng ngại anh bận năm cuối với hỏi linh tinh nên thôi. Bản tính nó khoái tự do làm mọi việc nó thích nên giờ một mình một hướng, nó sợ nhiều người biết sẽ thất vọng hơn nữa. Mà đây mới chỉ là ngày đầu tiên với Tâm, còn cả tuần cơ mà. Thời gian dù nhanh, dù chậm thì nó cũng sẽ đi qua ta và ta cũng phải trải qua nó, không việc gì phải đến mà không đến, vì vậy biện pháp của con người từ trước đến nay chỉ là một chữ Đợi mà thôi.

Quay lại truyện Đã nhớ một cuộc đời!
BÌNH LUẬN