Logo
Trang chủ

Chương 134

Nó chưa phải học vì lên trường sớm hơn so với thời hạn nên thời gian lúc đó khá rảnh rỗi, nhưng vì ký túc xá có qui định về thời gian, điều này đã ảnh hưởng những chuyến đi dạo đêm của nó. Lại lần nữa nó chuyển nơi ở, trở về căn phòng trọ cũ của mình. Cũng may căn phòng chẳng có điểm gì đặc biệt nếu không muốn nói tệ nên chẳng ai thèm thuê, bởi vậy giá phòng mới rẻ, người chủ còn tốt bụng nữa. Quan trọng hơn, nó được tự do, tuy có hơi độc lập một chút. Bọn bạn nó thì không nghĩ như vậy, chúng nó tưởng làm nó mất lòng cái gì. Duy nhất chỉ có thằng Khánh là không ngăn cản. Chắc thằng này hiểu được phần nào.
_Thế chuyển thật à?
_Ừ.
Nó dọn đồ đạc của mình cho gọn gàng chuẩn bị chuyển, vì thật ra nó đã thương lượng và đóng tiền luôn cho người chủ từ vài hôm trước. Đang làm thì thằng Quang hỏi.
_Hay ở lại đi, anh em đang vui mà.
_Nó nói đúng đấy. Đang vui ông chuyển đi làm gì?
Thằng Hoàn nhăn mặt. Nó cười.
_Có việc chút với lại ở đây các ông giúp đỡ nhiều quá, không lớn được. Hehe.
_Thằng hâm! Hay có gì không vừa ý à?
_Không có đâu, tui tự muốn mà, có gì thì nói ai giấu đâu. Với lại hai chỗ cũng gần nhau, thi thoảng qua chơi cũng được.
Nó vỗ vai hai thằng bạn rồi khoác đồ mang ra xe, buộc đàng hoàng. Hai thằng không nói gì nữa chỉ đẩy giùm nó xuống chân chống vì xe nặng.
_Tôi cảm ơn! Chào mấy người kia giùm tôi nhé!
_Ừ, rảnh thì chạy qua đi học chung nhé.
Nó gật đầu rồi nổ máy. Đường phố lấp đầy giác quan của nó bằng mùi hoa Sữa, tự dưng phía lồng ngực lại nhói nhói. Căn phòng thiếu mùi người được nó dọn thật sạch sẽ trước khi chìm vào giấc ngủ. Nó là vậy, khi một mình. Hành động nó hay làm nhất là ngủ.

Từ chiều cho đến tối. Một giấc ngủ ngon lành hứa hẹn cho đêm trắng, không sao vì nó đã có kế hoạch một chuyến dạo đêm. Phòng không ánh sáng, vớ chiếc điện thoại để xem giờ, nó thấy được một vài cuộc gọi nhỡ và ba tin nhắn. Số nhỏ Nhi chưa lưu.
_Chiều này anh không đến nữa à, nhớ em không vậy tên ngốc? Hihi.
Của Tâm kute.
_Em đến phòng trọ, mấy anh kia bảo anh chuyển rồi. Anh đang ở đâu thế anh?
_Anh đừng tránh mặt em nha anh.
Nó đọc cho biết mà cảm giác nó quá nhạt, giống như một cốc nước lọc vậy, nhạt nhẽo vô vị mà vẫn cứ phải uống vì cơn khát. Không biết làm gì hơn, nó bắt đầu hí hoáy chiếc điện thoại. Nó nghĩ hành động ngốc nghếch này của nó giúp nó cân bằng hơn. Đổi tên trong danh bạ. Nó để tên cô người yêu hờ của nó bằng một cái tên khá đơn giản là love đủ để giải thích cho nhỏ Nhi, hay diễn giải với người ngoài cuộc. Em nó xóa, nó không muốn nhìn thấy những con số kia, những con số nó đã thuộc làu và gọi đến hàng trăm lần khi em đi kề sau đó là cảm giác đau đớn. P.Anh, nó lưu một chữ Lạnh giống mọi thứ thuộc về nhỏ. Nghịch xong, nó tự cười một mình rồi thay đồ để ra ngoài. Chỉ biết là ra ngoài, nhưng không biết đi đâu. Khu này gần nhà Tâm, nó dừng lại trước cổng của căn nhà với giàn hoa giấy đang nhẹ bay và rụng xuống vỉa hè, đèn đường giúp nó thấy được hai màu của cánh hoa. Cảm giác này thật khó tả, nhưng nó đã biết tối hôm nay nó muốn gặp ai. Tâm và nó cùng nhau đi dạo ở con đường quanh khu sau khi xin phép hai bác. Nó không để ý đến nhỏ chỉ lẳng lặng ngắm bóng đen của cây ven vỉa hè, ánh sáng của đèn đường tạo ra thêm hai cái bóng người dài lê thê.
_Anh đang ở đâu?
Nhỏ Tâm phá vỡ bầu không khí im lặng. Luôn là vậy.
_Ở phòng trọ cũ.
_Sao anh lại chuyển đi vậy?
_Anh muốn. Chỉ thế thôi.
Nhỏ Tâm chắc cũng mất hứng nên đăm đăm nhìn xuống đất. Chúng nó vẫn đi, đoạn đường giờ này vắng người, thi thoảng có chiếc xe máy đi qua mang theo luồng gió mạnh làm bóng cây đung đưa, nó rất thích. Đã bao lâu rồi, nó không có trải nghiệm này.
_Cho em nắm tay anh nhé!
Nhỏ Tâm nói bằng vẻ rụt rè. Dường như nhỏ sợ nó, sợ sự thay đổi của nó, trong mắt nhỏ nó là một người khó tính hay nổi nóng. Nó nghĩ vậy.
_Ừ. Mình đang yêu nhau mà. Để anh nắm tay em!
Nhỏ bất ngờ nhưng cũng hiểu ra, nụ cười của nhỏ méo mó, đáng thương lắm. Nó quyết dù là giả dối cũng dành cho nhỏ sự giả dối ngọt ngào nhất.
_Cảm ơn anh!
_Mình đang yêu nhau mà!
Nó lặp lại và nở một nụ cười thật tươi với nhỏ. Nhỏ khổ sở đáp lại.
_Phải rồi mình đang yêu nhau.
Chúng nó dần mở lòng hơn bằng những câu chuyện vui, ít ra khoảng cách giả tạo không có. Cách hai đứa nói chuyện cũng tự nhiên hơn, vở diễn này thật hoàn hảo.

Một vài ngày sau đó, nó vẫn giành thời gian cho nhỏ Tâm và không đến với nhỏ Nhi nữa. Nó muốn xem thử tình cảm nhỏ giành cho nó đến đâu và một phần khác, ở bên Nhi không thoải mái như ở bên Tâm. Nhỏ Nhi vẫn còn một cái gì đó qui củ hơn, đến lời ăn tiếng nói, hay những việc nhỏ nhất như mặc đồ nó còn bị góp ý. Nhiều khi bực mình, nó chỉ muốn quát cho nhỏ rằng mình luộm thuộm quen rồi. Nhưng chỉ im lặng, nó không muốn có lỗi với nhỏ thêm chút nào. Hôm nay đến quán làm, khách đông hơn thường ngày. Nó phải tất bật với công việc và quên đi suy nghĩ cá nhân. Trời nóng, nhỏ Hoài lâu lâu lại than.
_ Lùn ơi em mỏi tay quá...! Mọi hôm thì chẳng có ai, hôm nay thì hết cả bàn.
_Chịu khó giùm đi, anh cũng mệt chứ đâu riêng em?
Nó lại chạy khi nghe tiếng gọi phục vụ của một ai đó mới vào. Kiểu này chắc phải bảo anh Tân thuê thêm người quá. Chập tối, nó đi ăn cơm bụi với nhỏ Hoài. Nhỏ cứ gợi chuyện kia, nó im lặng.
_Nói em biết đi! Đã giúp rồi mà anh không trả công gì cả. Lùn đểu ơi là đểu.
_Biết làm gì? Lo ăn đi rồi về.
_Người ta tò mò mà!
... Nó không buồn nói thêm điều gì, tạm biệt nhỏ Hoài khi ăn xong. Nó chạy xe ra phố cổ. Chợ đêm đông người mua bán, tiếng nói ồn ồn, không khí ngột ngạt vì chen chúc. Trời nổi giông. Hình như sắp mưa, nó ghé vào hàng đồ chiên, gọi bánh rán nhưng không ăn. Chỉ chăm chăm nhìn cái đĩa.
_Thằng này lạ nhỉ, mày không ăn thì gọi làm gì?
_Dạ... Cháu mua về, thôi bác gọi lại cho cháu.
_Vầy mà không nói luôn, mất công bày.
_Cháu gởi tiền!
Cầm theo bọc bánh, nó treo ra xe. Tâm trạng nó buồn rầu. Cứ như một cái bóng không biết đi về đâu. Giờ nó sợ về phòng, sự cô đơn lại nuốt chửng nó. Đi lòng vòng một hồi, không biết sao nó lại dừng ở nhà Nhi. Nhỏ đang ngồi ngoài sân nghịch mèo. Để tóc xõa xinh lắm, hình như nhỏ này rất yêu động vật. Không cần nó gọi, nhỏ quay ra vì tiếng xe máy.
_Sao mấy hôm nay không đến gặp em?
_À anh bận.
Nhỏ giận dỗi, nó không cảm xúc trả lời. Rồi đưa nhỏ bọc bánh đã định vứt đi.
_Thôi cho anh chuộc tội nè!
_Cái gì vậy?
_Bánh đó, có lòng mang cho em. Hết giận chưa?
_Hihi... Rồi! Anh có vào không?
_Thôi muộn rồi mà. Để lần sau đi ha?
_Vâng!
Nó nhìn nhỏ chăm chú, nhỏ chắc hiểu lầm nên nhắm mắt lại chờ đợi, nó hôn vào trán nhỏ rồi quay xe. Chắc nhỏ bất ngờ lắm.
_Thôi anh về đây!
Những lần gặp gỡ ngắn ngủi với nhỏ Nhi cũng ít dần. Phải nói rằng nó rất chán. Đêm nằm ngủ trằn trọc, nó muốn tìm thêm một công việc để kiếm thêm tiền và khiến mình bận. Nghĩ là làm, sáng hôm sau nó đi tìm ở một vài nơi giới thiệu việc qua thằng Khánh. Trời nắng, nó cứ đầu trần mà đi hỏi tới hỏi lui. Cho đến khi tìm được một chỗ thuê người đi phát tờ rơi nó mừng rỡ. Vào trong, có con bé ngoài cửa ăn mặc lịch sự, chắc nơi này cũng uy tín.
_Chi ơi ở đây thuê người làm hả chị?
_Dạ đúng rồi anh! Anh có nhu cầu ạ, chúng em nhận người đi phát tờ rơi.
Nó gật đầu dò hỏi.
_lương thế nào hả chị?
_Một tập này khoảng 70 nghìn anh ạ, nếu được anh ký tên vào đây và nhận luôn.
Tập thì dày, phát cũng hết cả buổi. Cái giá rẻ bèo nhưng thôi có còn hơn không. Nó ký tên rồi cầm tập quảng cáo đó về phòng cất xe. Nó muốn đi bằng xe đạp vì đi xe máy một hồi tốn xăng cũng như vậy. Nó chọn những chỗ đèn đỏ để phát, cứ bỏ vô rọ xe lại một câu.
_Anh ơi xem sản phẩm của chúng em... Chị ơi, rảnh ghé qua ủng hộ em...
Tuy cũng ngại nhưng nghĩ đến mình làm để kiếm sống chứ có gì hổ thẹn đâu nên nó vẫn tươi cười, chắc nhờ vậy mà chẳng ai chửi vì thả tờ quảng cáo vô xe họ. Còn một ít nó đạp xe qua mấy khu dân cư cao cấp mà để trước cổng hoặc nhét vào khe nhà. Còn ba tờ cuối cùng nó nhét đại vô cái nhà to nhất. Người bẩn thỉu hôi hám, nó muốn về tắm để chiều sang quán. Đang đi cuối đường, nó gặp nhỏ P.Anh, đang ngồi sau xe của anh chàng đó, như mọi lần nó thấy buồn vì nghĩ ngợi đến những lời nói hành động của nhỏ đã dành cho nó trước kia. Nhưng lần này nó lại thấy người nhẹ nhàng, cảm xúc chẳng còn như xưa với nó mọi thứ đã quá đủ rồi. Họ đi ngược chiều nó nên khi đến gần nó quay sang một hướng khác chỉ kịp thấy mái tóc đỏ kia tung bay. Qua rồi nó không nhìn lại, chẳng biết nhỏ có thấy nó không. Tốt nhất nó nên tránh xa nhỏ, vì thế giới của hai đứa quá khác nhau nó bắt đầu ép mình ghét vẻ kiêu kì và lạnh lùng của nhỏ. Dù cho nhỏ có đẹp.
Đến lấy tiền rồi về, nó tắm cho sạch sẽ xong tự thưởng cho mình một bữa ăn thịnh soạn sau khi làm việc mệt mỏi. Chiều sang quán. Anh Tân chạy ra gõ đầu nó cười.
_Hehe, mới tuyển thêm được thằng nữa kìa, có gì chú chỉ bảo nó hộ anh nhé.
_Đâu... Em coi nào?
_Ở trong bếp đó, thôi anh đi ra đây một chút!
_Đừng về muộn đấy, em không trông đâu.
Anh Tân không thiết tha đến quán lắm nên hôm nào cũng lượn lờ chút rồi đi mất biệt, cái gì cũng nhờ nó mà quán còn ít nhân viên. Nó tò mò đi vô. 
_A nghệ sĩ!
Tưởng thằng nhân viên mới nào, hóa ra là con lợn Hoàn.
_Hehe. Ông cũng làm đây hả? Tôi mới vào.
_Biết rồi, sao tự dưng làm chi?
_Hết tiền thì làm kiếm thêm chút, dù sao cũng rảnh mà!
_Ừ ừ, thế ông tráng cốc ở trong, tôi bê cho chứ không quen tay lại vỡ hết.
Thằng Hoàn gật đầu, mặt gian gian.
_Con bé ở quầy ba kia tên gì xinh thế không biết!
Nó lắc đầu, chán nản. Lại bắt đầu.
_Tự hỏi!
_Ơ cái ông này...
_Thôi làm đi... Thấy gái là sáng mắt lên.
_Thằng nào chẳng thế... Cứ giả vờ hehe.
Nó đi ra phía ngoài làm việc, nhỏ Hoài hôm nay chắc do thời tiết khó chịu nên ít nói hẳn, nó bảo gì pha lấy rồi nó bê ra. Nhạc trong quán nhẹ quá nên nhỏ cứ gật gù. Lúc sau, có khách vô. Nó hơi bất ngờ và lúng túng bởi nhỏ P.Anh đến. Nhỏ này chẳng học hành gì hay sao mà, sáng chơi chiều đi cafe. Nó thở dài.
_Thanh Hoài... Ra tiếp bàn kia giùm anh.
Nhỏ ngáp ngắn ngáp dài.
_Oáp... Việc của lùn mà sao đổ cho em?
_Ờ thì không thích...
_Đâu? Bàn nào?
Nhỏ dụi mắt, nó chỉ vô bàn con nhỏ P.Anh, vì từ quầy ra ngoài còn một bờ tường nên nó nấp sau, chắc nhỏ P.Anh không thấy nó, nhỏ còn đang lơ đãng nhìn ra ngoài kia. Lúc này nhỏ đẹp quá làm nó tẩn ngẩn. Rồi lắc đầu Mình đang ghét nhỏ cơ mà?, Nhỏ Hoài Nhìn ra há miệng.
_Chị đó xinh quá! Bộ hai người quen nhau mà kêu không thích?
_À ờ, bình thường... Thôi em ra đi!
_Lùn không nói, em không ra! Việc của Lùn mà.
_Thôi, anh xin... Tý vô anh kể cho.
_Thật không?
_Thật!
_Thề đi em mới tin.
_Rồi thề!
_Hihi... Được rồi.
Nhỏ Hoài đi ra nhỏ nhìn theo. Hai nhỏ nói một hồi ở xa nó không nghe được. Nhưng lúc sau thấy nhỏ Hoài đem ra ly caphe đen. Đúng nhỏ P.Anh.
_Ủa hai người nói gì vậy?
_Anh phải kể cho em trước thì em mới nói hihi.
_Anh với nó là bạn, hai đứa đang giận nhau.
Nó nói bừa nhỏ Hoài tin sái cổ.
_Thảo nào chị đó hỏi em, ở đây có ai tên Minh không, em bảo có, chị ý gật, em hỏi hai người là bạn à, chị ý gật rồi kêu ly caphe đen. Tự nhiên em thấy thích phong cách của chị ý quá. Hihi. Lạnh lùng quyến rũ. Thế mà cũng quen anh, lùn vô duyên.
_Kệ tôi!
Nhỏ Hoài bĩu môi rồi quay vô quầy. Nó quyết định không ra vì ngại chạm mặt nhỏ, chỉ ngồi ngắm nhỏ ở trong, nhỏ đang nghe nhạc, đôi mắt lạnh băng kẻ đậm nhìn điện thoại, nhỏ mặc váy ngắn màu đen nên chân bắt chéo. Bỗng nhiên ai đó lay nó.
_Khiếp ngắm người ta đờ đẫn cả người mà còn bảo không thích. Khách vào kìa, lùn định bỏ đấy hả?
_À.. À anh ra đây!
Nó đi nhanh qua nhỏ và tranh không nhìn, mặc kệ nhỏ. Tưởng nhỏ không thấy, nhưng. Cái giọng nói kia lại vang lên.
_Anh...
Vờ như không nghe thấy, nó đến với vị khách vừa vào phục vụ như thường rồi ngồi im bên trong đợi có khách tiếp mới ra, nhìn trộm nhỏ thấy đôi mắt trong như nước hồ kia thoáng buồn rồi lạnh lùng lại như ban đầu. Nhỏ P.Anh, chẳng bao giờ để lộ sự yếu đuối của mình nhiều.

Đến tối nhỏ P.Anh mới rút tai nghe ra thanh toán rồi về, nó vẫn ở bên trong nhìn. Cái dáng cao cao kia khuất. Thở phào, tốt hơn hết là như vậy. Nó không muốn thêm một ai nữa, vì dù sao họ cũng xa nó dần dần mà thôi. Nhỏ Hoài hí hửng chạy vào.
_Em biết rồi nhé!
_Biết gì?
_Chị đó thích lùn! Hehe, bảo sao!
_Nói linh tinh, có người yêu rồi đó má!
Nó nói làm nhỏ Hoài nghi hoặc.
_Lùn điêu, có người yêu mà đi muộn còn đi một mình, lúc về còn nhìn như tìm lùn. Em chả tin!
_Thì kệ em chứ!
Nó chạy ra vệ sinh cho mấy cái bàn, chỗ ngồi vừa rồi của nhỏ còn lưu lại mùi nước hoa vì ngồi lâu cộng thêm mùi caphe. Con nhỏ kì cục, gọi ra không uống bắt tội nó dọn. Nghĩ vậy chứ nhỏ P.Anh lúc nào chẳng làm gì đó kì lạ, như việc cứ biến mất rồi lại xuất hiện và quan tâm nó chẳng hạn. Nhiều khi nó thắc mắc nhưng chẳng lí giải nổi. Được một lúc, quán đã hết khách, thằng Hoàn xin về trước. Nhưng nó phải đợi vì anh Tân chưa quay lại, quán thì vẫn còn ca đêm.
_Em về trước đi, anh trông cho!
Nó gọi nhỏ Hoài khi đang tự pha cho mình một chút sinh tố. Nhỏ lắc đầu.
_Thôi em đợi với lùn để mắng cho ông này một trận! Bực cả mình!
Vừa ngắt lời thì anh Tân đến, nhỏ Hoài được thể xả luôn.
_Quản lý trốn việc đi linh tinh, anh biết mấy giờ rồi không?
Anh Tân mắt nhắm mắt mở, đầu tóc bù xù cười.
_Hehe, sorry hai đứa, anh uống một chút nên ngủ quên, giờ hai đứa về đi vậy. Có thế mà cũng nạt anh!
_Hứ, mình về đi lùn! Đồ quản lý già!
_Ơ cái con bé này!
Nhỏ Hoài kéo nó ra làm nó không kịp chào anh. Hai đứa hai cái xe, lê la khắp phố. Nhỏ Hoài không về mà rủ nó đi ăn tối. Một quán bánh xèo cuối ngõ trong khu đó, lửa và dầu chiên kêu tí tách, trời man mát. Hai đứa chiến đấu đến tận đêm no hết cả bụng. Nhỏ Hoài còn xui nó uống bia mà nó không uống. Sau khi để lại câu.
_Lùn kém thật, chắc tán hụt nên mới không kể chớ gì? Hihi.
Rồi nhỏ uống một mình, con gái mà uống bia như nước lã, còn nó chỉ xin cốc nước lọc để tráng miệng.
_Xong chưa về đi!
_Không, đi dạo với em cho tiêu đi! Chắc tầm này sinh viên vẫn nghỉ chứ?
_Ờ.
Nó gật đầu, đang chán nản, có nhỏ Hoài này bầu bạn cũng vui. Hai đứa nó kéo nhau ra bờ hồ, chiếc ghế đá kế bên cho bọn nó thấy được toàn cảnh đường phố lên đèn phía xa xa. Nơi đây rất nhiều kỷ niệm với nó, nhưng nó không nói gì. Chỉ lặng lẽ nhìn mặt hồ đen thui khẽ gợn sóng vì gió. Đôi khi có chiếc xe vụt qua. Làm ồn ào thêm không khí này. HN chỉ ngủ khi người ta ngủ, còn đâu nó vẫn thức với người thức như hai đứa nó.
_Trước đây, tụi em hay ra đây!
Nhỏ Hoài cười rồi chỉ vô mép hồ. Nó gật.
_Anh cũng vậy!
Nhỏ Hoài ngồi thẳng dậy.
_Lùn kể cho em nghe về tình yêu của lùn đi!
_Em có vẻ thích nghe mấy cái đó nhỉ?
_Ừm, Của em không đẹp nên em muốn nghe của người khác, để phấn đấu nè. Em biết Lùn sống nội tâm hì, nhưng em muốn lùn kể cho em!
Nó ngẫm nghĩ một hồi.
_ Anh kể cho Hoài một chuyện khác huyện nghe không, chuyện cổ tích ấy!
_Lùn hâm, tưởng em là trẻ con à?
Nó lắc đầu cười.
_Không nghe thì thôi!
_Được rồi thử kể em nghe coi nào?
Nhỏ chăm chú, nó giọng đều đều.
_Ngày xưa có một...
_Một gì?
_Thôi không kể nữa, buồn ngủ rồi!
Vừa dứt câu nhỏ Hoài đạp nó tý thì té xuống hồ.
_Chết bây giờ!
_Ai bảo lừa em! Hứ. Thôi về đi!
_Ừ!
Nó đi cùng nhỏ Hoài đến nhà nhỏ mới an tâm chạy xe về phòng ngủ. Bên ngoài những cánh hoa nhẹ rụng, nó ngẫm nhìn qua cửa sổ, lại sắp chuyển mùa

Quay lại truyện Đã nhớ một cuộc đời!
BÌNH LUẬN