Logo
Trang chủ

Ngoại truyện 6: Lỗ ban thất hào 1

Chuyện Phạm Nhan vận thuật khiến gươm quằn đao mẻ chặt không đứt nổi cổ chẳng khác gì Cửu Đầu Trùng mất đầu này mọc đầu khác có thể khiến mọi người chê cười tôi không biết chọn lọc thông tin mà u mê mông muội.
Nhưng đã có những trải nghiệm khiến cho hệ quy chiếu của tôi bị thay đổi, tôi có những lý do của riêng mình để giữ nguyên lại những dòng chữ mơ hồ không rõ ràng ấy. Theo Thuyết tương đối, Hệ quy chiếu thay đổi sẽ dẫn đến sự chênh lệch thời gian giữa các sự kiện và khoảng cách giữa các điểm có thể thay đổi. Không gian và thời gian không bị tách rời nhau nữa mà nhập thành một Không-thời gian. "Khoảng cách" được mở rộng cho không-thời gian để nó bất biến trước sự biến đổi hệ quy chiếu. Cụm từ "bất biến" nghe thật thỏa mãn.

Khoảng một năm trước, công ty tôi cũng như bao công ty khác theo đuổi dự án Vật liệu xây dựng không nung với điểm nóng trung tâm là nguồn tro xỉ thải của Nhà máy Nhiệt điện Duyên hải. Tôi vẫn nhớ như in bản vẽ khu đổ thải vì cho đến giờ vẫn chưa thể nào hay bằng cách gì để có thể quên được. Cứ ngày ngày vẽ trên máy, chia lại tỉ lệ rồi dịch từ tiếng anh sang tiếng việt, tiếng trung sang tiếng việt và ngược lại. Một công việc trông thì có vẻ chuyên nghiệp nhưng lặp đi lặp lại một cách tối tăm ngu người đến khó tả.
Phó Giám Đốc, Trợ lý Giám đốc, Kĩ thuật trưởng và tôi được Sếp bốc lên một chuyến bay giá rẻ lịch trình Hà Nội- tp Hồ Chí Minh rồi đong xe đò ra Trà Vinh.
Cũng chẳng nhớ là dọc theo Quốc lộ 50, 53 hay 54 nhưng đi lâu đến nỗi nắng xuyên vào mồm đến hạn hán lời vẫn chưa thấy đâu trong khi thằng lơ xe mất nết cứ oang oang: Lo gì mà giục, ba cái quăng dao nữa là tới.

Khi đã xa trung tâm thành phố Trà Vinh cả nghìn vạn cái quăng dao thì nó thả bốn anh em xuống bên con đường Tỉnh lộ 913 dưới cái nắng ná thở.
Trà Vinh là xứ ruộng, giồng
Rừng xanh, biển rộng, nhiều sông lắm vườn.
Thấy thêm kiến trúc của người Khmer không hiểu sao cảm giác Trà Vinh cứ na ná một tỉnh bên Thái lan đã từng đi qua. Nghĩ lại cảnh mua bán ở chợ bên đó đến giờ vẫn thấy buồn cười.

Ăng cờ rịt đai mai? (Nói được tiếng Anh không?)
Rươi rươi (Tạm tạm)
Cỏ thô ná cá, xưa tua ní rang thang thau rày cá? (Làm ơn cho hỏi, cái áo này bao nhiêu?)
Cạp rông, cạp rông? (Cái váy này thì sao? )
Cang kinh? (Quần nữa? )
Lót nòi đai mai? (Bớt chút được không?)
Rồi giơ bàn tay ra Sịp sịp (10 bạt thêm 10 bạt nữa)

Trở lại với xứ Trà Vang, tôi đeo thêm cặp kính đen lồng vào cặp kính cận, ngước lên nhìn loanh quanh như thằng dở người. Đi thăm ngàn, kẹp ngần, khỏ mia (đi làm, kiếm tiền, đưa vợ) mà ngàn không có gì ngoài nắng, nắng đến nứt gáo dừa, nguồn ánh sáng bức xạ dồi dào, nhiệt độ cao và rất ổn định. Nghe trong gió là đã thấy tiếng bà cố nội gọi rồi. Gió chướng rất mạnh rào rào qua những giồng cát, những lạch nước chằng chịt mắm, bần chua, men theo con nước ven bờ nhìn vệt bàn chân người nông dân xứ miệt vườn hằn dưới đất, chốc lát đã khô khốc, nứt nẻ cũng đủ biết độ ẩm tương đối rất thấp, dễ dẫn đến chênh lệch nhiệt độ ngày đêm, lượng mưa có thể đoán là ít, mưa đột ngột không chờ cơn. Khí hậu xứ này không ưa đồ gỗ. Con đường đến Nhà máy Nhiệt điện Duyên hải cứ dài dòng, lòng vòng không thể nào mà tả được bằng những ngôn từ gọn gàng bình tĩnh. Nhưng cuối cùng cũng đến nơi. Chết cái người quen của Sếp chưa hề viết giấy giới thiệu hay ho hắng tiếng nào ở trong này. Không hề có lịch hẹn, không ai tiếp đón. Pha này hớ rồi.

Về phòng nghỉ, anh Kĩ thuật trưởng bực tức nói:
Mai bảo Sếp xóa mẹ nó số đi, quen biết đéo gì cái kiểu này.
Anh Trợ lý bình thản cười:
Anh tính trước rồi, đợt này Sếp cho đi chơi là chính. Hai anh em Kĩ thuật ra Lilama, toàn bộ giấy tờ hồ sơ pháp lý, kể cả bản vẽ chi tiết khu vực xây nhà máy trong này anh thuê người làm rồi.
Anh Kĩ thuật trưởng ngắt lời:
Chênh cốt gốc, đội khối lượng đất san lấp lên là đền ốm nghe chửi cả tháng đấy anh ạ.
Anh Trợ lý tiếp lời:
Thế thì mới cần anh em Kĩ thuật vào đây kiểm tra, check hàng. Không mình anh đi là đủ rồi.
Anh Trợ lý từ tốn nói tiếp:
Long ở đây giữ bản cứng và trút file mềm sang máy tính xách tay, còn 3 anh em bắt xe ra Cần Thơ chơi xả stress. Có ai có ý kiến gì thì nói!


Tôi gật đầu. Tôi hiểu vị trí loong toong, điếu đóm của mình, chỉ xin xong việc thì về đợi trước ở thị xã Trà Vinh, tiện thể thăm người bà con xa. Việc ra Cần Thơ gạo trắng nước trong chơi hai ngày tôi thừa biết cũng chẳng phải chợ chìm, chợ nổi hay canh điên điển, lẩu cá bè đuôi xanh, đuôi đỏ gì. Là chuyện đ... ụ địch, b... ướm v... ú chơi gái miền Tây.
Tự nhiên anh Phó Giám đốc hóp bụng, hít sâu nghiêm nét mặt, thở dài đập bàn nói:
Không được! Các anh đem tiền công ty đi chơi bời hoang phí. Sếp dù gì cũng là bố tôi, cha con thủ túc tình thâm, đáng lí ra phải... Thêm tiền!
Anh Kĩ thuật trưởng và anh Trợ lý ngồi cười như công nông lên dốc. Tôi nhăn mặt nhe răng, không hiểu mình vừa nghe thấy cái gì. Tôi thề trần đời chưa bao giờ gặp thằng nào ngựa mặt như thằng này. Nó tinh tinh đười ươi không thể chịu được. Sếp đúng là có phúc khi đẻ được thằng con Thùng Phá Sảnh mát lòng mát dạ, cũng không tự nhiên mà cả công ty gọi nó là Phá Giám Đốc.
Tôi ôm ba lô lên xe đò rong ruổi tìm về khóm 4 phường 8 thị xã Trà Vinh thăm dì Ba. Tôi cũng chẳng gọi trước vì biết chú và dì chắc giờ này vẫn bận việc dưới vườn, nghỉ mất công mất buổi, nhỡ việc ra. Vào tiệm trái cây nhà dì vừa lúc thằng Hai gánh đạp xe đi học về.

A anh Long! Để em gọi điện bảo mẹ Ba! Năm nay nó cũng lớp 8, lớn lắm rồi, chỉ có cái lưng vẫn dài như ngày nào. Chính vì cái lưng dài như đòn gánh nên được gọi là Hai gánh. Trưa muộn mới nghe thấy tiếng xe chở hoa quả của vợ chồng dì Ba dưới vườn về. Cơm xong nghỉ ngơi chút là vợ chồng dì lại xuống vườn cho kịp đợt thu mua. Tôi vẫn giữ thói quen lấy gáo múc nước cho dì rửa tay như ngày dì chưa lấy chồng.


Dì làm lấy sống hay lấy chết đấy
Mày toàn nói linh tinh thôi


Giọng nói của dì vào trong này lâu cũng không còn giữ được nữa. Tôi cứ thấy buồn, một nỗi buồn vu vơ, mơ hồ. Dù bận bịu dì Ba vẫn không quên dặn thằng Hai gánh chiều được nghỉ ở nhà thì dẫn tôi đi chơi quanh quanh. Chiều chưa kịp mát, thằng Hai đã xin phép cô Lụa ngoài tiệm trái cây rồi ngồi sau yên xe, bắt tôi đèo nhong nhong đi chơi. Dưới những bóng cây, đạp một vòng mới thấy tiệm cây trái dì Ba được đặt ở một vị trí rất đẹp, nằm ở trung tâm thị xã, xung quanh là bộ ba thuộc quần thể du lịch Ao bà Om, chùa Âng và Bảo tàng văn hóa Khmer. Du khách qua lại thăm quan thắng cảnh, các công trình văn hóa, kiến trúc Khmer đông đúc. Vì đằng nào thì dì và chú cũng tối muộn mới về, hai anh em quyết định rẽ vào một quán Bún nước lèo xì xụp ăn uống. Bún nước lèo là một thức đặc sản của Trà Vinh. Món bún của người Khmer được nấu từ mắm bò hóc và nhiều loại cá khác, ăn kèm với các loại rau sống và chả giò chiên, thịt heo quay. Với người Trà Vinh khi xa quê hương, bún nước lèo như là sợi dây để nhắc họ nhớ về quê hương.
Tôi vừa ăn vừa nói:
Anh vẫn thích mắm bò hóc dì Ba làm nhất, dì biết anh không ăn được cay nên hay bớt tỏi, ớt cho thêm thính thơm. Cốt mắm cá dì ủ thì là nhất rồi.
Thằng nhỏ cười buồn buồn:
Cũng lâu lắm rồi em chưa được ăn bún nước lèo mẹ Ba làm.
Hai anh em ăn xong thì ra Ao bà Om chơi. Ao bà Om hay còn có cái tên gọi khác là Ao Vuông, đang vào mùa khô nên dưới ao những bông sen hồng, súng đỏ tỏa hương thơm ngát. Không khí rất mát mẻ, trong lành vì bao bọc xung quanh trên bờ ao có đến vài trăm cây cổ thụ, phần nhiều là cây sao, cây dầu hàng trăm năm tuổi, có rễ trồi lên trên mặt đất thành những hình thù rất kỳ quái.

Quay lại truyện Bạn gái tôi lớp 8
BÌNH LUẬN

Phuong Tran

Trả lời

2024-04-09 09:24:31

Kể chuyện lan man , bố cục truyện ko rõ ràng