Logo
Trang chủ

Chương 52: Mùa hoa để lại 1

Sau đêm tâm sự cùng lớp 8 với một linh hồn thức, những kí ức man mác về người con gái cũng chẳng biết có nên gọi là người đã từng yêu không, công việc vẫn vậy, cuộc sống vẫn vậy. Mọi thứ vẫn vậy. Trong ánh nắng chiều yếu ớt đã bắt đầu có chút gió khô hanh lạnh nhạt của mùa thu, đám học sinh lớp 9 lại bắt đầu một mùa ôn thi học sinh giỏi. Tôi, thằng Toàn và thằng Thiện đang châu đầu vào bàn tán về một em nữ sinh. Thằng Toàn đang để ý một em gái lớp 9A thi học sinh giỏi hóa với cái tên rất đẹp Ngân Giang. Một mái tóc được cắt không quá ngắn nhưng cụp tự nhiên cùng cặp kính cận gọng đen to tròn dễ làm người ta có những suy nghĩ về những cô bé đang tuổi ăn tuổi lớn. Nhưng hình như mái tóc cắt cụp ấy không phải để ăn gian giúp khuôn mặt nhìn bớt to hơn. Mà là muốn người khác không thấy rõ gương mặt thật của mình. Cùng cách ăn mặc rộng thùng thình, eo cũng như mông mà hông cũng như ngực, cách nói chuyện cộc đuôi làm anh kĩ sư Toàn chán hẳn. Tôi và thằng Thiện nhành mồm ra cười. Tôi không lạ gì thằng bạn mình. Đàn ông thực ra chỉ là những đứa trẻ to xác thôi. Cứ con gái lại giỏi hóa là nó thích thôi chứ chẳng có lý lẽ gì cả.

Tình cờ bắt gặp Ngân Giang đang dắt chiếc xe đạp điện ra khỏi cổng, tôi mới biết gia đình cô bé có xưởng cơ khí cạnh đường ngay trước cửa nhà, gần trường học. Cũng tình cờ bắt gặp, tôi mới biết Ngân Giang thích anh lớp 10 hàng xóm đối diện cửa nhà. Qua cánh cửa gỗ đóng quán có bậc chặn chân đã bạc màu, mở một bên, chàng trai với một gương mặt ưa nhìn nhưng bình lặng, chỉn chu đang nhặt hạt đay từ đám đay khô đã được nghiền nát bởi vết bánh ô tô, xe máy trên đường bê tông cho vào túi. Vừa ngồi nhặt vừa đưa ánh mắt biết cười ngước nhìn, nói chuyện với cô bé lớp 9. Một mặt phẳng nghiêng qua bầu trời chiều thẳng đứng, Ngân Giang mặc chiếc váy trắng, đứng khoanh tay vắt chéo chân, nghiêng người tựa đầu vào cạnh cửa, mái tóc được buộc gọn lên bằng chiếc nơ hoa trắng phớt hồng lộ rõ gương mặt trái xoan qua gò má ửng hồng. Khuôn mặt trái xoan có chiều rộng của phần trán nhỏ hơn chiều rộng của phần xương gò má khiến nhìn tổng quan chiều dài khuôn mặt lớn hơn chiều rộng, tạo cảm giác dài, thuôn. Cùng với việc không có các góc cạnh ở cằm, hàm, gò má khiến mọi góc trên khuôn mặt đều là những đường cong mềm mại. Theo ngôn từ họa hình, có thể nhìn và hình dung rằng tổng thể khuôn mặt trái xoan hay mặt oval sẽ như 3 vòng tròn xếp đan xen vào nhau. Vòng tròn phần trán sẽ là to nhất và nhỏ dần cho xuống dưới qua một cấu trúc đạt tính cân đối hoàn hảo. Đàn ông luôn cảm thấy thỏa mãn khi ngắm nhìn hay chạm vào những đường cong. Một khuôn mặt thu hút ánh nhìn, đủ thanh mảnh nhưng cũng đủ bầu bĩnh đáng yêu tạo ấn tượng sâu đậm cho tâm trí. Chiếc váy trắng mê hoặc như Con đầm pích của Pushkin. Một chiếc váy cổ vuông tay phồng được may nối qua 3 công đoạn. Phần tay phồng cộc, phần thân ngắn thắt eo, phần chân váy xòe giương tỏa. Kiểu đầm xòe này khá kén người mặc vì người con gái mặc nó phải có một vòng ngực to và một vòng eo nhỏ. Cho dễ hình dung cô gái để mặc được chiếc váy này đẹp phải có vòng ngực 88 cm và vòng eo 64 cm. Thế nhưng qua lớp vải voan tơ ánh nhũ màu trắng sữa, Ngân Giang thực sự đang thêu thương dệt nhớ qua những đường cong của hiệu ứng giả dược.

Một buổi chiều muộn, khi học sinh đã tan lớp, tôi nằm khểnh trong chòi vật tư nghe bác Linh và bác Thành bảo vệ đùa nhau, thấy Ngân Giang khoác tay anh lớp 10 đi dạo trên con dốc 1000 vắng người bên rào hoa găng tím cạnh cổng trường. Không hiểu sao lúc đó cả tôi, bác Linh và bác Thành đều trùng lại, khiến cho tiếng Ngân Giang nhỏ nhẹ nhưng vẫn như rõ mồn một:

Anh đi đứng phải cẩn thận. Em lại mơ thấy ác mộng. Mơ thấy anh đi xe máy đâm vào một đứa trẻ con

Ba người đều giật mình. Vụ cô phụ xây bàn tay bị lôi vào máy kéo sắt như gợn sóng hằn lên trong tâm trí. Lời đồn thổi về tiếng trẻ con trong đêm vắng – những đứa bé được chôn cất không mồ mả chìm sâu trong khuôn viên trường. Chẳng lẽ lại là thật? Thợ xây đào móng tường bao mới quật lên được một cuốn sổ cũ, dù bọc trong giấy bóng nhưng nét mực tím cũng đã ố nhòe màu thời gian càng làm mọi thứ rối hơn

Găng tím ơi ! Tôi thật nhớ mùa thu

Thu tháng 9 với tình tôi trinh nữ.

Hồn tôi đó trong veo không vết gợn

Gửi cho chàng bao nỗi nhớ yêu thương

Bác Linh chợt quay sang hỏi bác Thành:

-Ông có tin ma nữ biết đẻ con không?

Một câu hỏi quái gở gợn người nhưng trở thành nhành nhỡ qua góc nhìn của bác Thành:

-Lại giống mấy bà ngày xưa, ghẹo lính Phi đi càn nó bắt hiếp cho có chửa lại kêu do ma tây sờ l...ồn nên đẻ con tây đen.

Cả tôi và bác Linh đều không nhịn được mà phì cười. Nói vui là vậy nhưng những nếp nhăn trên khuôn mặt bác Thành vẫn phảng phất suy tư như đang suy tính việc gì đó.

Biết tôi luôn về muộn, Mỹ Phượng chờ Thiện và Toàn về mới phóng xe đạp điện vào trường. Mặt thì vênh lên, mặc cái áo phông cộc tay cổ tròn màu đen dài như không mặc quần, toàn thấy chân với đùi. Tôi hỏi:

-Em vào làm gì đấy?

Con bé ngang ngạnh đáp:

-Sợ anh nhớ em quá nên vào cho mà nhìn

Tôi giả ngô giả nghê hỏi tiếp:

-Vào tìm anh Thiện hả? Thiện đang ở trên tầng hai thi công!

Rồi hất hàm về đằng xa. Ánh mắt con bé hốt hoảng nhìn về hướng tôi bảo. Khi nhận ra là Thiện không có ở đó, Mỹ Phượng mím môi đấm nhẹ vào người tôi:

-Anh có thích trêu em không?

Thấy mấy cuốn sách ở giỏ sắt xe đạp điện tôi hỏi:

-Sách gì thế em?

Mỹ Phượng đáp:

-Là truyện ma

Rồi Mỹ Phượng bảo tôi đứng dậy, nhét vào túi sau quần một nhánh tỏi:

-Khu trong này có con ma nữ xõa tóc dài, anh phải cẩn thận

Tôi ngạc nhiên hỏi:

-Em bị làm sao thế?

Mỹ Phượng trả lời:

-Em không biết. Bà em bảo thế.

Phải 9 giờ tối tôi mới nhớ ra là mình để quên phong thư ngỏ của bên nhà thép Tâm ở chòi vật tư, thực ra là giấy báo giá và tờ chốt công nợ đòi tiền nên lại phải phóng xe vào, sớm mai còn có cái trình Sếp. Chưa muộn lắm nhưng khu trường học im ắng quá. Tôi chầm chậm đi trong ánh đèn cao áp, hương hoa găng thơm gắt xông mạnh lên mũi, gây cảm giác khó chịu nhiều hơn là thích. Chợt có bóng người con gái xõa tóc, lững thững bước đi ngược hướng trong làn sáng lờ mờ. Thứ ánh sáng ma mị như khi một bóng đèn treo cao trên sân khấu trống không, nơi nhà hát vắng rồi bất chợt thả xuống một con rối người. Là Ngân Giang sao? Nhìn thấy tôi, Ngân Giang giật mình như vừa tỉnh ngủ, tay đánh rơi cuốn sổ đang cầm trên tay xuống đất. Có tiếng lợn dũi đất ụt ịt sau lưng. Tôi ngoảnh cổ lại. Lợn rừng bộ đội Khu vực 4 nuôi sao lại chạy ra đến đây. Sao lại...? Tôi quay đầu xe phóng đuổi theo thứ vừa nhìn thấy. Một thằng bé đang ngồi trên lưng con lợn rừng dắt một đàn lợn quay đầu chạy vào ngõ về hướng đồi Khu vực 4. Trong không gian tối u u, đường đồi xóc như xốc ốc, ánh đèn pha xe máy đỏ lừ lúc gật lúc cụp, càng đuổi tôi lại càng chẳng thấy thằng bé và đàn lợn đâu. Đến khi thấy cạnh cạnh dưới mông tôi mới chợt dừng lại. Là nhánh tỏi mà Mỹ Phượng cho vào túi sau quần. Tôi đã bị dắt đi đúng một vòng đồi Khu vực 4. Tỏi không có tính tránh ma trừ tà như người ta hay đồn đoán mà vì thần đất rất thích hành tỏi. Hành tỏi là mùi của bếp núc, vị của gia đình. Ông ấy đang bảo tôi hãy về đi đừng tìm nữa. Quay ra thì Ngân Giang đã về nhưng cuốn sổ nhỏ thì bị bỏ quên lại. Lật ra những dòng chữ đã nhòe tím, phai màu hạt mồng tơi

Găng tím ơi ! Tôi thật nhớ mùa thu

Thu tháng 9 với tình tôi trinh nữ

Quay lại truyện Bạn gái tôi lớp 8
BÌNH LUẬN

Phuong Tran

Trả lời

2024-04-09 09:24:31

Kể chuyện lan man , bố cục truyện ko rõ ràng